- Ta trước kia nghĩ lầm rồi, ngươi không phải sư điệt của ta, mà là...
- Là cái gì?
Thời khắc mấu chốt không ngờ Hoặc Thiên ngừng lại, không khỏi làm cho Chu Hằng quýnh lên, sư điệt này vẫn chỉ là kém gấp đôi, nhưng nếu là đồ tôn, tằng tôn, tằng tằng tôn... vậy thì muốn đeo đuổi Hoặc Thiên độ khó càng lớn hơn!
Thật chẳng lẽ trước phải cưỡng ép nấu gạo thành cơm?
Chu Hằng thầm nghĩ chuyện càn quấy trong lòng.
Hoặc Thiên vươn bàn tay mềm, nhẹ nhàng nhấn một cái ở trên bụng Chu Hằng, "ông", hắc kiếm lập tức từ thế giới bên trong trồi ra, múa may xoay tròn quanh Hoặc Thiên, lộ ra vẻ lưu luyến mãnh liệt.
Chu Hằng biến sắc: chẳng lẽ thật sự chủ nhân của hắc kiếm này là Hoặc Thiên, vậy chẳng phải hắn trở thành đồ đệ của Hoặc Thiên sao?
Làm đồ đệ mà yêu ngược sư phụ... Có điểm áp lực đây!
Hắn thật ra không sao cả, mấu chốt là Hoặc Thiên chấp nhận hay không chấp nhận? Thật chẳng lẽ phải cưỡng ép nấu gạo thành cơm? Chu Hằng lại nghĩ xằng nghĩ bậy.
Hoặc Thiên vươn tay cầm chuôi kiếm, tay kia thì nhẹ nhàng vuốt ve trên thân kiếm, trong ánh mắt toát ra một tia nhu hòa, nhưng không nói một câu nào nữa, dường như rơi vào trong hồi ức ngày xưa.
Cấp bách chết người mà!
Thời điểm này trong lòng Chu Hằng đúng là loạn thành một đoàn, như thế nào lại cố tình bị kẹt như vậy chứ?
Hắn là đương kim chủ nhân của hắc kiếm, có thể cảm ứng được hắc kiếm phát ra vui mừng khôn xiết, dường như gặp được bằng hữu cũ đã lâu không thấy, còn thiếu điều biến ra hai cánh tay ôm Hoặc Thiên.
Nếu Hắc kiếm này thật có thể, thật dám làm như vậy, khẳng định Chu Hằng không chút do dự đập gãy, ném bỏ không dùng hắc kiếm nữa!
Con bà nó! Một thanh kiếm gãy cũng dám chạm tới nữ nhân của hắn!
Hoặc Thiên vuốt ve hắc kiếm một hồi lâu, sau đó cuối cùng ngẩng đầu lên, nói: - Đây là thanh kiếm bên mình sư phụ ta!
"Ông!" Chu Hằng chỉ cảm thấy đầu óc giống như bị đập mạnh một cái, sau đó trong nháy mắt trở nên vô cùng hưng phấn!
Nói như vậy, Hoặc Thiên không phải chỉ là sư tỷ của hắn? Sư tỷ xứng với sư đệ... phối hợp tuyệt vời mà!
- Khà, khà khà... Chu Hằng chụp lên đầu, hưng phấn lời nói có chút không mạch lạc.
- Ngươi là sư đệ của ta! Hoặc Thiên nói ra từng chữ từng chữ một, trên gương mặt xinh đẹp hoàn mỹ toát ra vẻ cưng chìu: - Không ai có thể khi dễ ngươi! Lời nói của nàng lộ ra hết mười phần tư thái bao che khuyết điểm.
Tuy rằng nàng chỉ là Nguyệt Minh Vương, ở Tiên giới cảnh giới cao hơn so với nàng không có một ức cũng có cả ngàn vạn. Nhưng vị này nếu muốn giết người nào, chỉ sợ dù Sáng Thế Đế đến đây đều là bị miểu sát!
Lực lượng trong cơ thể nàng vượt qua Tiên cấp!
- Sư tỷ... Với da mặt dày của Chu Hằng như vậy sao có thể bỏ qua bất cứ cơ hội nào, hắn nhích mông đến gần Hoặc Thiên một chút: - Sư phụ chúng ta đến tột cùng là lai lịch gì?
Hắn vẫn luôn nghĩ nguyên chủ nhân của hắc kiếm là tồn tại cùng một tầng thứ với Hoặc Thiên, chính là những nhân vật vô cùng khủng bố, vì thế mới làm tan vỡ Tiên giới, họa lây tới Phàm giới. Thật không nghĩ tới nhân vật cường đại đến biến thái như Hoặc Thiên loại này lại còn là đồ đệ của nguyên chủ nhân hắc kiếm!
Trường đại chiến năm xưa đó đến tột cùng là chuyện gì xảy ra!
- Không biết! Hoặc Thiên đáp rõ ràng gọn gàn: - Ta chỉ mới nhớ lại một chút xíu chuyện trước kia!
Nhớ lại một chút xíu chuyện như vậy đã từ Thần Anh Cảnh trực tiếp vượt qua Tiên Nhân Cảnh, lập tức tạo thành 9 vầng trăng! Nếu nhớ lại trọn vẹn chuyện trước kia, chẳng phải là trong nháy mắt liền sẽ trở thành Sáng Thế Đế?
Chu Hằng và các nàng đều cả kinh cảm thán không thôi! Nhưng nghĩ tới Hoặc Thiên chính là đồ đệ của nguyên chủ nhân hắc kiếm, nên cường đại hơn gấp một vạn lần so với tên sư đệ gà mờ Chu Hằng này cũng đúng!
Dù sao. Chu Hằng chỉ có học được Lăng Thiên Cửu Thức cùng với có thể thông qua hắc kiếm hấp thu tinh khí sinh mệnh.
Người ta đời trước, hoặc giả trước khi tu vi không ngã xuống không biết đã tu luyện bao nhiêu năm, bây giờ khôi phục có mau đi nữa cũng là chuyện bình thường?
Hoặc Thiên quả thật chỉ nhớ lại một chút xíu chuyện xưa, nhưng nàng lại nói hắc kiếm nếu nhận thức Chu Hằng là chủ, thì nói rõ sư phụ của nàng khẳng định là đã chết, nếu không hắc kiếm không có khả năng nhận chủ nhân mới!
Ứng Mộng Phạm các nàng sau khi tiêu tan kính sợ trong lòng, cũng ngồi trên tảng đá nói, mọi người rất nhanh quên đi chuyện không vui, nói ra cho nhau biết chuyện trải qua mấy ngày này.
Con lừa đen thì ở một bên ai oán thở dài, nó là Thần Lư thiên địa này phải tới khi nào mới có thể thoát khỏi bàn tay hung ác của Hoặc Thiên đây?
Nếu Chu Hằng đã đến, đương nhiên mọi người không còn lý do ở lại trong sơn cốc nữa, nhao nhao đi theo Chu Hằng về hướng Dương gia.
Đoàn người rất nhanh liền đi tới trước ngọn núi lớn của Dương gia. Khi lên núi trọng lực càng lúc càng lớn, các nàng đều không bay được nữa, nhao nhao đi bộ tới phía trước, chỉ có Hoặc Thiên dường như không có cảm giác, dường như pháp tắc thiên địa này vốn không bài trừ nàng sử dụng.
Quá lợi hại mà!
Cũng may Dực Hổ Tiểu Kim và con gấu lớn Tiểu Hôi cũng được Hoặc Thiên giúp tăng lên tới Nguyệt Minh nhất trọng thiên, cũng không sợ bị áp lực cực lớn trấn áp nằm xuống. Một tên cõng Mai Di Hương, một tên thì chở Phong Liên Tình, đoàn người trùng trùng điệp điệp đi lên núi.
Ngọn núi này linh khí nồng đậm, cũng không phải chỉ dùng để tu luyện, mà nơi này có thể gieo trồng tiên thảo đẳng cấp cao, phi thường đáng giá. Một khi như vậy, giưa nui tự nhiên có tiên nhân phụ trách trồng trọt, nhìn thấy Chu Hằng mang theo một đoàn nương tử quân này ngang nhiên đi tới, ai nấy đều vô cùng kinh ngạc.
Tin tức đại tiểu thư tay trong tay cùng Chu Hằng đã sớm truyền khắp nơi, mọi người đều đang phỏng đoán khi nào thì Chu Hằng có thể cưới được kiều hoa trong lòng bọn họ kia, thế mà chuyện còn chưa qua một ngày, không ngờ Chu Hằng lại mang về nhiều mỹ nữ như vậy!
Chu Hằng này lá gan cũng quá lớn đi!
Không biết sau khi đại tiểu thư biết chuyện, sẽ phẫn nộ thành cái dạng gì nữa!
Nghĩ đến thủ đoạn độc ác cùng cực của Dương Lan Hinh, mọi người không khỏi rùng mình, hoàn toàn không cách nào tưởng tượng ra kết cục của Chu Hằng. Tuy nhiên nhìn thấy các nàng ai nấy đều dung nhan tuyệt mỹ, bọn họ lại đều hoa cả mắt một trận.
Bởi vì Chu Hằng là khách quý của đại tiểu thư, đương nhiên dọc theo đường đi không ai ngăn cản, rất nhanh hắn dẫn các nàng đi tới khu viện của hắn: cửa vẫn còn bị phá vỡ.
- Hì hì... Phu quân lại đánh nhau với người ta à? Các nàng đều nhìn về phía Chu Hằng, đối với năng lực rước họa của vị phu quân này có thể nói là biết quá mức tường tận.
Chu Hằng không khỏi cười thầm. Đúng ra hắn cũng không muốn gây chuyện, ai ngờ cố tình có người buồn mông muốn tìm tới bị đánh?
Dương Lan Hinh bố trí cho Chu Hằng tòa đình viện này rất lớn, nhưng bây giờ đột nhiên nhiều thêm mười mấy người đi vào, liền có vẻ hơi chật chội.
Xem ra, hắn phải đi kiếm một kiện pháp khí không gian, có thể cất chứa người sống tốt hơn.
Cửu Huyền Thí Luyện Tháp dù sao chỉ là dùng để thí luyện, chẳng những không gian có hạn, hơn nữa môi trường cũng kém. Ở Phàm giới vô cùng trân quý, bởi vì ít nhất phải là khí cụ Chuẩn Tiên mới có thể cất chứa vật còn sống, nhưng ở Tiên giới... tuy rằng Tiên khí cũng không phải khắp nơi đều có, nhưng khẳng định số lượng không ít.
- Chu Hằng! Lăn ra đây cho ta! Mọi người còn chưa kịp nghỉ ngơi ở trong phòng bao lâu, ngoài cửa liền vang lên tiếng quát tháo.
Con lừa đen vừa mới tiến vào Tiên Nhân Cảnh, đúng là nóng lòng muốn thử, lập tức nhảy lên một cái, vừa tung bốn vó chạy ra ngoài, vừa nói: - Giao cho Lư đại gia xử lý đi!
"Ầm Ầm Ầm Ầm Ầm Ầm..." Không lâu lắm, bên ngoài liền truyền vào tiếng huyên náo, sau đó là tiếng đánh nhau, không tới mấy giây, một mặt vách tường đã bị đánh thủng, con lừa đen lăn trượt đi vào.
- Chu tiểu tử mau báo thù cho bổn tọa a! Con lừa đen một bộ dáng cách cái chết không xa, kêu lên.
Chu Hằng sắc mặt lạnh xuống, hắn cũng là người rất bao che khuyết điểm, con lừa đen dù có đê tiện thì cũng không phải là người khác nói đánh liền có thể đánh! Hắn đi nhanh từ chỗ lỗ thủng vách tường ra ngoài, trong ánh mắt lóe ra sát khí.
Trong sân nhà có ba người, người chính giữa tuổi rất trẻ, nhìn qua chỉ hơn 20 tuổi, tu vi Nguyệt Minh Hoàng, mà nhìn hắn đứng ở trước nhất; còn hai người kia đều đúng tụt lại phía sau, xem ra hắn là người cầm đầu.
Người bên trái Chu Hằng "nhận biết", đúng là Mã Liên Tinh trước đó bị hắn đánh gãy hai chân, lúc này cũng vẫn vừa quỳ vừa ngồi dưới đất, rõ ràng lùn đi một khúc; người bên phải là một nam nhân chừng hơn bốn mươi tuổi, cũng tu vi là Nguyệt Minh Hoàng, nhưng khí tức xem ra còn thâm hậu hơn so với người trẻ tuổi kia.
Người trẻ tuổi kia dĩ nhiên chính là Lưu Hàn Diệp.
Dương Lan Hinh trở về với hắn mà nói là chuyện vui, bởi vì hắn sớm đã vô cùng ái mộ vưu vật này. Hơn nữa nữ nhân dù sao cũng phải phải lập gia đình, mà của hồi môn là toàn bộ Dương gia!
Về phần Lâm Tài Tuấn... một đối thủ cạnh tranh kia thì hắn vốn không có đặt nặng trong lòng, người nọ chỉ có dã tâm nhưng không có trí mưu, chỉ có chút xíu thông minh như vậy, thì làm sao có thể là đối thủ của hắn? Ai ngờ sau khi tên này đột ngột trở về, lại là bộ dáng của đại anh hùng một phái, lập tức ở Dương gia có được thanh thế cực cao, chẳng những chạy song song với hắn, thậm chí có xu thế đè ép hắn!
Bởi vì Dương Lan Hinh vô cùng có khả năng "gặp khó khăn", nên Dương Thiết Hổ cũng có ý trọng điểm bồi dưỡng Lâm Tài Tuấn, dù như thế nào người này cũng là thân thích!
Khi cảm nhận được áp lực cực lớn, thậm chí Lưu Hàn Diệp nghi ngờ có phải hay không Lâm Tài Tuấn cấu kết với cường đạo tinh hải!
Bởi vì rõ ràng Lâm Tài Tuấn kém thế không cạnh tranh lại mình, bởi vậy mới cấu kết cường đạo tinh hải mưu hại Dương Lan Hinh, làm cho hắn cũng không chiếm được! Nếu không, với thực lực Nguyệt Minh Hoàng của hắn vì sao có thể mang theo người nhiều như vậy trốn thoát?
Hoàn toàn giải thích không thông!
Có thể nói đây là một mũi tên bắn ba con chim: loại trừ Dương Lan Hinh, chèn ép mình, mà còn tạo được một mỹ danh đại anh hùng cho hắn!
May mắn là Dương Lan Hinh còn sống trở về!
Nhưng không nghĩ tới hắn cao hứng không được bao lâu, liền biết được nữ nhân trong lòng hắn lại trở về tay trong tay với một nam nhân!
Điều này quả thực khiến hắn tức giận muốn chết!
Dưới tâm trạng oán hận chồng chất, hắn cũng không quản tới điều gì, lập tức phái Mã Liên Tinh đi gọi Chu Hằng, hắn phải trước cảnh cáo một chút tên tiểu tử này: có vài nữ nhân vốn nghĩ cũng không được phép nghĩ tới!
Không nghĩ tới Chu Hằng lại ngạo mạn phách lối như vậy, trực tiếp đánh gãy chân Mã Liên Tinh.
Sau khi biết Chu Hằng đã trở về, dĩ nhiên Lưu đại thiếu phải tới trước cửa nói chuyện phải quấy, bằng không sao hắn có thể nuốt trôi được cục tức đó?
- Ngươi chính là Chu Hằng? Lưu Hàn Diệp biết rõ còn hỏi.
Chu Hằng nhìn hắn, lại quét mắt nhìn nam nhân trung niên kia, nói: - Vừa rồi trong các ngươi là ai ra tay?
- To gan! Nam nhân trung niên kia tiến lên trước một bước, quát to: - Đại thiếu nhà ta đang hỏi ngươi đấy!
"Bốp!" Chu Hằng tung một cái tát. Với lực lượng vượt cấp tới Nguyệt Minh Đế của hắn lúc này, cho dù nam nhân trung niên kia là Nguyệt Minh Hoàng đỉnh phong thì sao chứ? Một tát này đánh thật mạnh thật chuẩn, gương mặt nam nhân kia lập tức trở nên sưng đỏ lên.
- Ngươi...
"Bốp!" Nam nhân trung niên kia giận tím mặt, còn muốn nói mấy câu, nhưng Chu Hằng lại tung tiếp một cái tát, đánh cho hắn té nằm úp sấp trên mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi, trong đó còn mang theo 7, 8 cái răng. Lần này hắn nằm xuống đúng là không có đứng lên nữa, bị đánh ngất rồi!
Chu Hằng thu tay về, nhìn về phía Lưu Hàn Diệp, nói: - Vừa rồi là ai ra tay?
Con bà nó! Không phải chính ngươi vừa mới ra tay, đánh độc ác như vậy sao!
Lưu Hàn Diệp chửi thầm trong lòng, nhưng đối với Chu Hằng cũng không dám có chút ý coi thường: nam nhân trung niên bị hai cái tát ngất đi kia chính là Nguyệt Minh Hoàng 6 luân đấy!
Nguyệt Minh Hoàng 6 luân, không ngờ bị người ta tát hộc máu, gãy răng, hôn mê đi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]