Chương trước
Chương sau
Nam Cung Nguyệt Dung cả kinh suýt nữa hôn mê bất tỉnh!
Đây còn là người sao? Mới chút thời gian như vậy, chẳng những từ Tụ Linh Cảnh trưởng thành đến Khai Thiên Cảnh, thậm chí ngay cả cường giả Sơn Hà Cảnh cũng có thể một quyền đánh bại. Đây là quái thai như thế nào!
Nếu không phải là bởi vì khó có thể quên khuất nhục lúc trước Chu Hằng gây ra cho nàng. Chỉ hướng về phía phần chiến lực, phần yêu nghiệt này cũng đáng giá nàng không tiếc mọi giá đi lung lạc, đem Chu Hằng biến thành thần dưới váy nàng, giúp nàng tung hoành thiên hạ!
Đáng tiếc, cho dù không có chuyện kia, nàng thật sự đủ tư cách để một vị cường giả có được chiến lực Sơn Hà Cảnh cúi đầu xuôi tay, nói gì nghe nấy?
Võ giả đạt tới loại trình độ này người nào không phải ý chí kiên định, có đạo của chính mình? Có lẽ thiên tính khó dời, rất nhiều nam nhân vĩnh viễn không đổi được tật xấu háo sắc, nhưng lại làm sao đối với một nữ nhân cúi đầu xưng thần?
Trong lòng nàng thở dài một hơi, trong tranh đấu với Chu Hằng nàng dường như chưa từng chiếm thượng phong. Mà về sau lại càng không có cơ hội có thể ngẩng đầu lên.
- Khốn kiếp! Lưu Tuyên Vũ cả giận quát, bởi vì rơi bảy cái răng, thanh âm này khó tránh khỏi lọt gió, quái dị nói không nên lời, khiến mọi người đều có loại xúc động muốn bật cười.
Nhưng liên tưởng đến sự yêu nghiệt khủng bố của Chu Hằng, ai lại có thể thật sự cười được?
- Cút! Chu Hằng phất tay, một bộ biểu tình không hề quan tâm. Hắn và cường giả Linh Hải Cảnh của Mao gia kia đã giao thủ, tuy rằng không địch lại nhưng chỉ cần triển khai Tấn Vân Lưu Quang Bộ hắn vẫn có thể an toàn thoát thân.
Đương nhiên, cường giả Linh Hải Cảnh của Mao gia kia cũng không phải loại yêu nghiệt tuyệt thế như Triệu Đoạt Thiên, Ứng Thừa Ân, tuyệt đối không thể đem tất cả cường giả Linh Hải Cảnh đều không để vào mắt. Nhưng với phỏng đoán của Chu Hằng, Phong Khiếu Tông nhỏ nhoi còn không ra được nhân tài như vậy.
- Ngươi... Lưu Tuyên Vũ chỉ tay, mi dài nhích động, lửa giận thiêu đốt đến vô biên vô hạn.
Hắn hận không thể đem Chu Hằng bầm thây vạn đoạn, để giải sỉ nhục bị thua xấu mặt trước mặt mọi người của hắn, nhưng hắn cũng không phải không có tự biết lấy mình. Thể chất đối phương mạnh mẽ vô cùng, ăn hắn một quyền lại dường như không có việc gì!
Thể chất như vậy, cho dù hắn đánh mười mấy hai chục quyền đều không nhất định có thể tổn thương!
Nhưng hắn nếu là ăn của Chu Hằng mười mấy hai chục quyền... Lưu Tuyên Vũ không khỏi da mặt giật giật, hắn cũng không phải yêu thú, làm sao chịu được!
Cản hay không cản? Đây là một nan đề!
Cản - chỉ có nước bị đánh, điều này ai lại nguyện ý đưa tới cửa? Nhưng nếu nói không cản, về tình về lý đều không nói nổi. Bị người xông vào Phong Khiếu Tông, mạnh mẽ bắt đi một gã đệ tử, lan truyền ra ngoài không phải thành trò cười trong thiên hạ sao!
Đáng ghét!
Đều là bởi vì hành trình Phong Khiếu Lâm Địa làm hại tông môn hao tổn một lão tổ Linh Hải Cảnh, khiến cho ba lão tổ Linh Hải Cảnh còn sót lại hai người đều đang bế quan khổ tu, để cầu kết thành Thần chi, đột phá Kết Thai Cảnh. Nếu không gặp phải đại nạn tông môn hủy diệt, tuyệt đối không thể kinh động bọn họ!
Chu Hằng chỉ là bắt một đệ tử, nếu là vì vậy mà kinh động hai vị lão tổ, hơn nữa ngộ nhỡ hai vị lão tổ đang lĩnh ngộ cái gì, đột nhiên bị hắn cắt đứt... Như vậy lửa giận sẽ sống sờ sờ đốt trụi hắn.
Hai vị lão tổ tuyệt đối không thể động!
Linh Hải Cảnh không ra, Sơn Hà Cảnh nào có thể trấn áp được tiểu tử trước mặt này? Đúng vậy, lực lượng của tiểu tử này kỳ thật cũng chỉ xấp xỉ hắn, thậm chí khả năng còn kém hơn chút. Nhưng phối hợp với thân thể có thể sánh với pháp khí Sơn Hà Cảnh, Sơn Hà Cảnh nào gặp phải hắn không trơ mắt nhìn?
Trời sinh liền ở vào thế bất bại, còn đánh cái quỷ à!
Lưu Tuyên Vũ hận hận nhìn Chu Hằng, lại không thể không tránh vài bước, nhường ra một con đường.
Nhìn thấy cảnh này, toàn trường ồ lên.
Phong Khiếu Tông không ngờ cúi đầu! Không ngờ cúi đầu trước mặt một tiểu tử hôi sữa! Hơn nữa còn chỉ là tu vi Khai Thiên Cảnh!
Võ giả đều sùng bái cường giả, nhìn thấy Chu Hằng cường thế như vậy, các nam nhân không ai không lộ ra vẻ kính sợ. Mà các nữ nhân thì cả đám mắt hàm xuân thủy, hận không thể chui vào lòng Chu Hằng, lại đem Nam Cung Nguyệt Dung một cước đá bay!
Thiên kiêu như vậy, ai không muốn có!
Bọn họ nhìn theo hai người Chu Hằng rời đi, không người dám lên tiếng.
- Ồ, tỷ tỷ đâu? Phong Liên Tình vốn ở một bên xem trò vui, bỗng nhiên quát to một tiếng, quay đầu nhìn về phía Tiểu Hôi.
Rống! Tiểu Hôi trả lại cho nàng một tiếng gào.
- Hỏng, tỷ tỷ chạy rồi, chúng ta không có tiền ăn cơm. Mau tìm! Nàng hớt hải xách Tiểu Hôi thu nhỏ liền chạy, mịt mờ không mục đích tìm kiếm lại không hề có tính toán đi tìm Chu Hằng.
***
Nam Cung Nguyệt Dung khiếp sợ đến không lời, chết lặng mặc cho Chu Hằng lôi kéo rời đi, ra khỏi Phong Khiếu Tông, đi tới Thiên Hà Thành tìm khách sạn tạm thời ở lại.
- Tỉnh Thiên đâu? Chu Hằng thuận miệng hỏi.
Tên kia vì Nam Cung Nguyệt Dung không tiếc liều mạng với hắn, mà vừa rồi hắn ở Phong Khiếu Tông thời gian cũng không ngắn, Tỉnh Thiên nếu là ở trong tông, thế nào cũng sẽ nhận được tin tức chạy ra.
- Hắn đi Lan Lăng Thành! Nam Cung Nguyệt Dung trả lời, ánh mắt nhìn về phía Chu Hằng dị thường phức tạp. Thật sự không biết nên làm sao đối mặt với nam nhân này.
[CHARGE=3]Theo lý thuyết, nam nhân cường thế như vậy đáng giá nàng không tiếc mọi giá để lấy lòng, tranh thủ, cho dù là sẽ không đối với nàng nói gì nghe nấy, nhưng có một chỗ dựa như vậy, đối với tiền đồ ngày sau của nàng tất nhiên có trợ giúp lớn.
Nhưng nàng luôn không thể quên được trí nhớ Chu Hằng cướp đi lần đầu tiên của nàng, ở trong một sơn động âm u bẩn thỉu, nàng khuất nhục quỳ trên mặt đất, nhếch mông thật cao, giống như chó mẹ bị nam nhân cưỡi.
Tay nàng chống mặt đất bẩn thỉu, mặt của nàng cũng dán sát xuống, thừa nhận Chu Hằng đánh sâu vào từng đợt, làm sao cũng không đủ!
Đây là vô cùng nhục nhã!
Không quên được!
Trong ánh mắt của nàng đột nhiên toát ra vô cùng hận ý, không chút sợ hãi nhìn Chu Hằng.
Chu Hằng hừ một tiếng, một tay bóp cằm Nam Cung Nguyệt Dung nói: - Trước khi trách người khác, có từng nghĩ mình đã làm những gì hay không? Nếu không phải ngươi dùng chiêu quỷ kia với ta, ta lại động vào ngươi?
Hắn đầy vẻ khinh thường, tràn đầy khinh miệt.
Mỹ nữ cố nhiên làm người vui mắt vui tai, nhưng trên đời này cũng không thiếu mỹ nữ. Cho dù là loại mỹ nữ vừa có thân phận lại có thực lực như Nam Cung Nguyệt Dung cũng không phải tìm không thấy! Nếu không phải lòng chiếm hữu của hắn quá mạnh, tuyệt đối không cho phép nữ nhân mình từng chạm qua chui vào lòng nam nhân khác, hắn lại xa xôi vạn dặm đến tìm Nam Cung Nguyệt Dung?
Hơn nữa, lúc trước nếu không phải Nam Cung Nguyệt Dung thi triển bí thuật với hắn, hắn sẽ đụng nàng sao?
Hắn nhưng một lòng muốn giết người!
Nam Cung Nguyệt Dung không khỏi khí thế giảm mạnh, trên mặt hiện ra vẻ mờ mịt. Cái này gọi là gieo gió gặt bão, ai bảo nàng cứ muốn đối kháng Chu Hằng, đồng thời một đường thăng cấp, cứ muốn đẩy Chu Hằng vào chỗ chết. Kết quả dẫn tới Chu Hằng phản kích mạnh, khiến cho nàng đáp vào thân thể của chính mình.
Lúc trước nàng muốn chết, nhưng bây giờ tuy rằng rất không muốn thừa nhận nhưng sâu trong lòng là khẳng định, ở trước mặt thất thân và tử vong nàng khẳng định sẽ lựa chọn điều trước.
Nàng đối với quyền lực tràn ngập dục vọng, làm sao lại nguyện ý đi chết?
Nhưng muốn ở trước mặt Chu Hằng yếu đuối, ăn nói khép nép để làm vui lòng nam nhân này? Làm không được!
Trong mắt Nam Cung Nguyệt Dung chiến hỏa lại cháy, nói: - Ta lúc trước quả thật làm có chút quá đáng, nhưng ngươi cũng... Ngươi cũng đã trả thù ta rồi! Vì sao hiện tại còn không chịu buông tay?
Bốp!
Chu Hằng một tay vỗ lên kiều đồn của Nam Cung Nguyệt Dung, dùng sức rất lớn, khiến Nam Cung Nguyệt Dung không tự chủ nhướng mày, yêu kiều hừ ra tiếng, hắn nói: - Nhớ kỹ, ngươi là nữ nô của ta, đối với chủ nhân của mình phải thật cung kính!
Nam Cung Nguyệt Dung giận điên lên, nữ nô? Nàng đường đường Công chúa không ngờ bị người coi là nữ nô? Tuy rằng thân phận Công chúa này ở trong Vô Gian Giáo cũng không tính là gì, nhưng ở trong mắt dân chúng bình thường, đó chính là nữ thần cao cao tại thượng!
- Chu Hằng, ta vĩnh viễn sẽ không khuất phục ngươi! Sự kiêu ngạo của nàng tuyệt đối không cho phép mình thần phục.
- Xem ra, ngươi thật đúng là thiếu dạy dỗ! Chu Hằng vén tay áo, bày ra tư thế.
Nam Cung Nguyệt Dung lạnh lùng nhìn hắn nói: - Ngươi trừ ăn hiếp nữ nhân còn biết cái gì? Tỉnh Thiên so với ngươi mạnh gấp trăm lần, bất kể là chiến lực hay là trên giường! Ha ha, tức giận rồi, đừng dùng loại ánh mắt này nhìn ta, ta dựa vào đâu không thể cùng người khác lên giường?
Chu Hằng đột nhiên sắc mặt phát lạnh, một tay bóp lấy cổ Nam Cung Nguyệt Dung, sát khí lạnh băng có thể đem người sống sờ sờ đông chết: - Ngươi nghĩ rõ ràng rồi trả lời, có từng cho nam nhân khác chạm vào ngươi không? Chẳng những người đó sẽ chết, ngươi cũng như vậy!
Nam Cung Nguyệt Dung chỉ cảm thấy toàn thân phát run, ánh mắt của Chu Hằng giống như Thần Ma chín tầng trời, tràn đầy bá đạo, uy thế, khiến cho nàng sợ đến gần như muốn mất khống chế. Ý chí của nàng trong nháy mắt hỏngmất, chỉ có thể sợ hãi liên tục lắc đầu, lại nửa chữ cũng không nói nên lời.
Đợi cho Chu Hằng thu hồi khí thế, nàng mới như trút được gánh nặng, toàn thân hoàn toàn bị mồ hôi lạnh ướt sũng, thậm chí làm ướt váy ngoài, dán sát vào thân thể của nàng, đem thân thể gợi cảm ngạo nhân của nàng hoàn toàn lộ ra.
- Ta chỉ bị ngươi chạm qua, vừa rồi ta chỉ là muốn chọc giận ngươi! Nàng yếu đuối nói, cũng không nổi lên một chút lòng phản kháng nữa.
Chu Hằng giận dữ, loại chuyện này cũng có thể nói đùa? Nam Cung Nguyệt Dung mặc dù chỉ là nữ nô của hắn, nhưng chỉ cần là nữ nhân của hắn liền tuyệt đối không thể bị bất kỳ nam nhân nào nhúng chàm!
Hắn một tay chộp Nam Cung Nguyệt Dung tới, ấn nằm trên giường, hướng về mông nàng lại là mấy chưởng đánh qua bôm bốp.
A! Ưm! Ô!
Nam Cung Nguyệt Dung rên rỉ lên tục, lúc trước tâm tình của nàng thay đổi thật nhanh. Mới vừa đi một vòng trước quỷ môn quan, vốn là kinh hãi vô cùng, ở dưới trạng thái như vậy, thân thể của nàng đúng là vô cùng mẫn cảm, chỉ mấy chưởng vỗ xuống liền khiến nàng khe rãnh tràn trề, không kìm được xuân thủy bắt đầu khởi động.
Tiếng rên rỉ đó giống như mèo hoang động dục, kêu thật là mất hồn người.
Chu Hằng thế tay chậm lại, kìm lòng không đậu đem mông của nàng so sánh với Lan Phi.
Nam Cung Nguyệt Dung không trải qua quá nhiều mưa móc, mông tuy rằng vểnh ngạo nhân, nhưng lại hết sức căng, rắn chắc, co dãn mười phần. Mà Lan Phi thì là mật đào chín nẫu, mông vừa lớn vừa tròn vừa mềm, giống như là bông, chộp xuống thịt mông có thể từ trong kẽ ngón tay lọt ra.
Trẻ tuổi có sức sống của trẻ tuổi, nhưng thành thục có phong vận của thành thục, đều là gợi cảm mê người, có thể nói mỗi người một vẻ.
Chu Hằng tiện tay lột bỏ váy của Nam Cung Nguyệt Dung, hiện ra mông đẹp căng tròn vểnh, không bằng Lan Phi đầy đặn mượt mà nhưng hình dạng cũng là cực đẹp. Mềm mại bóng loáng như bạch ngọc, một vệt đen nhánh hút hồn người, muốn đi vào tìm tòi đến tột cùng.
Nam Cung Nguyệt Dung toàn thân run run, kìm lòng không đậu nhớ lại ác mộng ngày đó. Điều này khiến nàng sinh ra bài xích mãnh liệt, kẹp đùi thật chặt, dường như như vậy là có thể ngăn quân địch ở ngoài quan ngoại.
Chu Hằng xì một tiếng, tiện tay đem nàng vứt qua một bên, bỏ mặc không lý đến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.