Cất chiếc hộp ngọc đựng nhện vương thảo vào ngực áo, Lưu Đào nhìn ra xa cao giọng nói:
- Tại hạ đệ tử Kim Quang Môn Lưu Đào, người đến kính xin hiện thân.
- Ha ha, Kim Quang Môn, là tiểu môn phái bất nhập lưu đó hả?
Bụi cỏ kêu lên xào xạc, từ trong rừng, bước ra một đám đại hán, tên cầm đầu tướng mạo xấu xí, xương đầu đã bị người ta cắt non nửa, chỉ còn lại hai phần ba, vô cùng đáng sợ.
- Chó má.
Vương Hải Xuyên giận dữ.
Người đàn ông xấu xí liếc ngang, hung quang bốn phía, sát khí lành lạnh.
Lưu Đào biết chúng không phải kẻ thiện lương, đám người này tám mươi phần trăm là một nhóm thổ phỉ kết bè kết đảng, sắc mặt nhất thời trở nên khó coi, nói:
- Không biết có gì chỉ giáo.
- Ha ha, gần đây tình hình kinh tế có chút eo hẹp, nếu như các ngươi nguyện hiếu kính thì tốt biết mấy.
Lưu Đào nhíu mày,
- Bọn ta trên người không có nhiều bạc, nhưng có thể chia nguyên liệu yêu thú cho các ngươi, có lẽ cũng đáng vài ngàn lạng bạc!
Hắn không nhìn thấu nội khí tu vi đối phương, nếu như không có gì bất ngờ, chí ít cũng đến Luyện Khí Cảnh tấng thứ mười, nếu như phát sinh chiến đấu, trừ hắn ra, mấy sư đệ sư muội khác lành ít dữ nhiều, cho dù là Diệp Trần cũng vậy.
Người đàn ông xấu xí chửi ầm lên:
- Các ngươi nghĩ bọn ta là ăn xin à, mấy ngàn lạng bạc mà muốn qua mắt chúng ta, bây giờ cho các ngươi một sự lựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-dao-doc-ton/19454/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.