Dưới nền đất của đảo nhỏ hoang vu, dự cảm bất hảo trong nội tâm hán tử gầy gò ngày càng mãnh liệt, hắn đi tới đi lui không ngừng, thỉnh thoảng lại phóng xuất ra linh hồn lực, hy vọng có thể phát giác ra chút gì đó, nhưng tiếc không có gì cả.
- Chẳng lẽ thật sự do ta đa tâm sao.
Hán tử gầy gò bắt đầu hoài nghi chính mình, mỗi lần gặp được nguy hiểm, hắn đều sinh ra cảnh giác, vốn rất nhanh sẽ ứng nghiệm nhưng lần này đã qua khá lâu rồi, một chút mánh khóe cũng không có, có mánh khóe không đáng sợ, không có mánh khóe mới đáng sợ, giống như yên lặng trước bão táp vậy.
Lại lần nữa phóng xuất ra linh hồn lực.
- Con mẹ nó, địch tập kích, địch tập kích.
Hán tử gầy gò giật mình, mặt không có chút máu, dự cảm rốt cục ứng nghiệm rồi, nhưng hắn tình nguyện không có ứng nghiệm, hơn năm mươi dặm, bốn mươi mấy đạo nhân ảnh bay tới với tốc độ kinh người, một người phía trước nhất đã giơ lên bảo kiếm phảng phất một vòng điện quang, chuẩn bị công kích.
- Triệu phó đường chủ, ngươi không có nói đùa chứ!
Người lúc trước bảo hán tử gầy gò yên tâm vô ý thức trả lời.
- Nói đùa con mẹ ngươi.
Hán tử gầy gò tháo chạy ra phía bên ngoài, chui ra khỏi nền đất.
Cờ-rắc!
Trong một sát na lúc hắn chui lên khỏi nền đất, một khỏa lôi cầu màu đen từ xa đến gần, như nhanh như chậm rơi vào trung ương hòn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-dao-doc-ton/1893647/chuong-730.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.