Một chân bước vào quang môn, Lãnh Vô Tình bỏ lại một câu,
- Huống hồ ta cũng chẳng còn bảo vật gì để đổi.
Quan môn khẽ rung động, Lãnh Vô Tình biến mất trong đó.
- Nói không chừng lần này là ngươi lấy được bảo vật thì sao?
Diệp Trần cười khổ một tiếng, tự lẩm bẩm một mình.
Nhìn khắp một lượt xung quanh, xác định không còn gì nữa Diệp Trần cẩn thận rời khỏi phòng, ra thông đạo bên ngoài.
Thông đạo toả đi bốn phương tám hướng, hết căn phòng này lại đến căn phòng khác, còn mê cung hơn so với mê cung bình thường, tựa hồ như không có kết thúc.
- Tốt nhất là đi loanh quanh một vòng!
Diệp Trần không có ý tưởng gì, chỉ là cứ thế đi liều mà thôi.
Những dãy thông đạo...
Những gian phòng...
Tầng trên, tầng dưới, tầng dưới nữa...
Trong một canh giờ, Diệp Trần tổng cộng đi được một trăm dặm, đến cuối cùng, khi đã thấm mệt, hắn quyết định đi được đến đâu hay đến đó.
.... Nguồn truyện: Truyện FULL
Ở một căn phòng khác,
Trung tâm phòng là một đầm nước, đầm nước chỉ khoảng mười trượng vuông, ở giữa có một thạch đài, trên thạch đài đặt một quang cầu khiết bạch, trong quang cầu là một thanh bảo đao bề mặt có hoa căn cổ kính, bảo đao chưa xuất vỏ mà đã khiến người ta cảm thấy bất phàm.
- Đao này không lẽ là chuẩn bị cho ta?
Trên đầm nước, Cưu Vô Huyết vừa nhìn đã thấy đã thích thanh bảo đao, hơi thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-dao-doc-ton/1893076/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.