- Lại là một tên tiền nhiều không có chỗ tiêu.
Có người ngưỡng mộ nói.
- Tám phần là đệ tử tông môn, những người đó thật nhiều tiền.
- Ài, chỉ hận chúng ta thiên phú không tốt, bằng không sớm đã gia nhập tông môn, bây giờ thế nào cũng có thể làm trưởng lão ngoại môn, uy phong bao nhiêu.
- Đừng nói, bên kia lại bắt đầu gia giá kìa.
- Năm vạn năm ngàn lạng!
Diệp Trần tăng thêm năm lạng.
- Sáu vạn lạng!
- Sáu vạn năm ngàn lạng!
- Bảy vạn lạng!
- Tám vạn lạng!
- Chín vạn lạng!
Sắc mặt Diệp Trần rất khó coi, vốn tưởng nửa thân kiếm gãy sẽ không có ai theo, ai ngờ mọi nguyện lại không được như ý muốn, một hơi nhảy lên chín vạn, thật không biết người đó cố ý góp vui hay thực sự muốn mua.
Giơ thẻ bài, Diệp Trần báo giá:
- Mười vạn lạng!
Hít!
Toàn tràng hít ngược một hơi lãnh khí, mười vạn lạng vàng không phải là một con số nhỏ, rất nhiều Võ giả Ngưng Chân Cảnh trung kì phấn đấu mười năm đều không có số tiền đó, dù sao võ giả tiêu xài nhiều, tiền mua đan dược chưa bao giờ tiết kiệm, có thói quen tiêu tiền như nước.
- Mười vạn lạng vàng mặc dù không là gì, nhưng cũng không cần theo nữa, dù sao ta mang về cũng không có tác dụng gì, thuần túy coi như vật sưu tầm, huống hồ trêu chọc đối phương một phen, chắc người ta khó chịu lắm!
Âu Dương Minh đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-dao-doc-ton/1893006/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.