- Hắn là đạo lữ của ta.
Một câu như sấm nổ làm mọi người lảo đảo, cực kỳ giật mình.
Sở Mộ khá bất ngờ, tuy đã ở chung với Tuyết Ngân Linh nhiều năm còn cùng tu Hư Không Âm Dương Kinh coi như đạo lữ, nhưng hai người chưa nói thẳng quan hệ bao giờ. Nay Tuyết Ngân Linh nói ra làm Sở Mộ chấn động.
Không phải Sở Mộ chưa suy nghĩ về chuyện tình cảm, dù ở Trái Đất hay đến thế giới này hắn biết vài nữ nhân thích hắn. Khi ấy Sở Mộ không có tâm trạng đó, hai là hắn chỉ có một suy nghĩ đi xa hơn.
Sở Mộ muốn tìm một bạn lữ phải là người có thể cùng hắn đi dài lâu, nên những người có tình ý với hắn đều bị hắn giả vờ không biết. Một vì Sở Mộ không động lòng, hai là họ không thể làm bạn bên hắn mãi mãi, hai điều kiện cộng lại khiến hắn luôn cô đơn một mình.
Tuyết Ngân Linh thì khác, ở chung nhiều năm, hai người có cảm giác rất kỳ lạ. Cộng thêm Tuyết Ngân Linh sẽ không nhăn nhó, nàng ngây thơ mà cố chấp, có thiên phú hơn người, rất hợp ý của Sở Mộ.
Nhưng Sở Mộ mãi không hiểu rõ ràng, hắn chỉ làm theo cảm giác. Về tình cảm hắn chỉ là tay mơ, giờ nghe Tuyết Ngân Linh nói thẳng thì như bị sét đánh, nháy mắt hiểu ra.
Tuyết Kiếm Ngạo tức xì khói:
- Hắn có tư cách gì... Hắn có tư cách gì...
Tuyết Kiếm Ngạo luôn cao ngạo, thứ gã nhìn trúng luôn trực tiếp lấy vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-dao-doc-than/1981327/chuong-3609.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.