Thái Cổ kiếm thành cực kỳ lớn, tựa như một quốc gia. Sở Mộ vào thành từ bảy, tám năm trước cho đến nay vẫn chưa đi hết được, bình thường hắn có một mình nên lười đi dạo. Bây giờ thì khác, có người làm bạn cảm giác cũng khác đi.
Thái Cổ kiếm thành không chỉ lớn mà còn nhiều người, mỗi người đều là tu luyện giả. Trong phố lớn ngõ nhỏ người qua kẻ lại, mỗi người đều có tu vi Vạn Cổ cảnh trở lên.
Chuyện này cũng bình thường, hoàn cảnh tu luyện của Thái Cổ kiếm thành rất tốt, một người bình thường muốn tu luyện đến Vạn Cổ cảnh cùng lắm mất hai, ba chục năm. Những người thiên phú siêu tốt thì mười mấy năm, hoặc chưa tới mười năm là có thể.
Trong Thái Cổ kiếm thành tu vi Vạn Cổ cảnh như bình dân.
Sở Mộ, Tuyết Ngân Linh giấu hơi thở giảm xuống còn đẳng cấp Vạn Cổ cảnh, tựa như hai người thường. Hai người nắm tay nhau ngắm chỗ này chỗ kia, mua ít món ăn vặt.
Hai người không phải người bình thường, có đi mấy ngày mấy đêm thậm chí mấy tháng cũng không mệt. Nhưng Sở Mộ, Tuyết Ngân Linh chỉ đi dạo bốn phía thả lỏng tâm trạng, tạm thời quên tu luyện, nhất ngày sau hai người dứt khoát quay về Thiên Kiêu doanh.
Tuyết Ngân Linh nói:
- Chúng ta đến giao lưu kiếm đạo đi.
Sở Mộ gật đầu nói:
- Được.
Sở Mộ nói ra từng điều mình tham ngộ được trong một năm bế quan, không chút giấu diếm.
Tiếp theo Tuyết Ngân Linh kể ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-dao-doc-than/1981324/chuong-3607.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.