Chương trước
Chương sau
Mỗi người đều cảm giác mình mới là người bị công kích trực tiếp, duy chỉ có cường giả Cực Thánh Tôn của Diệp gia, mới có thể nhìn ra một chút hư thật, dù sao tuy Sâm La Kiếm Quyết Sâm La Vạn Tượng vô cùng tinh diệu, nhưng lúc này Sở Mộ cũng chỉ tu luyện tới tiểu thành mà thôi, chỗ tinh diệu nhất trong đó còn không có hoàn toàn phát huy ra.

Mà Diệp gia Cực Thánh Tôn cũng không phải Cực Thánh Tôn vừa mới đột phá, hắn ở Cực Thánh Tôn đã lắng đọng một thời gian ngắn, nhãn lực hơn người, kinh nghiệm phong phú, liền vội rút thân lui về phía sau.

Trong nháy mắt hắn lui về phía sau, đã có tiếng kêu thảm thiết cơ hồ cùng một thời gian vang lên, đúng lúc là sáu cái.

Kiếm quang tiêu tán, sáu cường giả Thánh Tôn khác của Diệp gia toàn bộ trúng kiếm bỏ mình.

- Chỉ còn lại có ngươi rồi.

Thanh âm của Sở Mộ vang lên, có một loại không minh khó nói lên lời, phảng phất như khám phá hồng trần, trải qua thế sự tang thương, kiếm quang tựa như ảo mộng.

Diệp gia Cực Thánh Tôn trừng lớn hai mắt, phảng phất như thấy được một mảnh hư không, tâm thần trong bất tri bất giác lâm vào một loại an tường, nhưng ở sâu trong nội tâm lại có cảm giác khủng bố.

Vấn Đạo Kiếm Thuật Ngộ Trần Duyên!

- Kỳ thật, người giết chết Diệp Kinh Vân chính là ta.

Thanh âm của Sở Mộ, phảng phất như khoảng cách thời không trùng trùng điệp điệp, truyền vào trong tai Diệp gia Cực Thánh Tôn, lại như Kinh Lôi thẳng kích, chấn đắc nội tâm của hắn.

Chợt, huyết sắc kiếm quang tràn ngập trời cao, vượt qua.

Vấn Đạo Kiếm Thuật Vương Huyết.

Một kiếm chém rụng, đầu lâu bay lên, duy chỉ có đôi mắt kia nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, tràn đầy phẫn nộ cùng cừu hận.

Nguyên lai, người này mới là người giết chết Nhị thiếu chủ, buồn cười mới đầu bọn hắn cho rằng đối phương bất quá chỉ là Tuyệt Thế cảnh Nhị Luyện, như con sâu cái kiến mà không có coi trọng chút nào, hiện tại, vì bọn họ khinh thị mà bỏ ra một cái giá lớn.

Nhưng đã không có chỗ trống cho hối hận rồi, coi như muốn báo cho Diệp gia cũng làm không được, bởi vì nơi này là Sát Lục giới, cùng Đại Thiên Không giới vực cách nhau khá xa.

Giết chết bảy Thánh Tôn của Diệp gia, Sở Mộ không đạt được chiến công, nhưng lại trừ đi một tai hoạ ngầm, còn chiếm được không gian giới chỉ cùng với Sát Lục phù văn, Sát Lục bí văn… của bảy người, cũng cũng coi là thu hoạch không tệ.

Trong không gian giới chỉ của bảy Thánh Tôn Diệp gia, tài phú cũng không phải ít, nhưng đối với Sở Mộ mà nói, có thể có tác dụng với hắn lại không có, cũng không có kiếm pháp tốt.

- Chém giết càng nhiều Thần tộc Ma tộc, kiếm lấy càng nhiều chiến công nữa.

Sở Mộ thầm nghĩ, ánh mắt nhìn phương xa.

Hi vọng đến lúc đó tiến vào Sát Lục Thần Điện, dùng chiến công hối đoái, có thể hối đoái được vật hữu dụng với mình, nghĩ đến chắc có lẽ không để cho mình thất vọng a.

...

Thời gian trôi qua, trong bất tri bất giác, Sở Mộ tiến vào Sát Lục chiến trường cũng đi qua một tháng thời gian.

Ở trong lúc này, Thần tộc cùng Ma tộc chết ở dưới kiếm của hắn nhiều đến hơn một ngàn, trong đó thiên tài khoảng chừng mấy chục, nhưng có thể được xưng tụng hai chữ thiên kiêu, lại chỉ mấy cái mà thôi.

Bất kỳ một thiên kiêu nào đối với mỗi một chủng tộc mà nói, đều cực kỳ trân quý, chết mất một cái là tổn thất cực kỳ lớn.

Lần này bất luận là Thần tộc hay Ma tộc, tối thiểu đều có hai thiên kiêu chết ở dưới kiếm của Sở Mộ, chuẩn thiên kiêu thì càng nhiều, tổn thất rất lớn, đương nhiên, thiên tài Nhân tộc bị Thần tộc hoặc Ma tộc giết cũng không ít, không phải thiên tài tử vong càng nhiều nữa.

Chiến đấu như vậy, đối với chủng tộc chiến chính thức mà nói, còn không coi vào đâu, chủng tộc chiến chính thức, là trong nháy mắt có khả năng tử vong ngàn vạn, so với lúc này kịch liệt hơn rất nhiều lần.

Tiếc nuối chính là, Sở Mộ không có gặp tuyệt thế thiên kiêu của Thần tộc hoặc Ma tộc.

Sát Lục chiến trường nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, Sở Mộ không có khả năng một mực dừng lại ở một chỗ, những người khác cũng như thế, không ngừng di động, có thể đụng phải hay không, hoàn toàn là xem vận khí.

Một tháng, thời gian Sát Lục chiến trường mở ra cũng sắp hết.

Sắc trời biến ảo, huyết sắc theo thời gian dần trôi qua tràn ngập, mọi người ở trong Sát Lục chiến trường chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng bắt đầu bài xích, vốn là yếu ớt, theo thời gian trôi qua không ngừng tăng cường.

Mỗi người biết rõ, Sát Lục chiến trường muốn đóng cửa, là thời điểm đi ra.

Thân hình của Sở Mộ hóa thành một đạo lưu quang, phi tốc ly khai trung tâm, bay về phía khu vực Nhân thành, phi hành bình thường, hắn sẽ không vận dụng Thiên Nhai Chỉ Xích Thân đệ nhị trọng, đệ nhất trọng là đủ rồi.

Không bao lâu, một đạo lưu tinh kim sắc ở trước mặt bay vụt đến, rõ ràng là tuyệt thế thiên kiêu của Thần tộc… Thần Nhật Thiên Dực.

Bất luận là Thần Nhật Thiên Dực hay Sở Mộ, tốc độ đều cực nhanh, cũng nhìn thấy lẫn nhau, đáy mắt lóe lên tinh mang, hơi chút điều chỉnh phương hướng, liền đối đầu xung phong liều chết.

Xuất kiếm!

Nháy mắt va chạm, có âm thanh kiếm minh chói tai bốn phía, hai đạo lưu quang ngay lập tức giao thoa mà qua, cũng không quay đầu lại đi xa.

Một kiếm kia, song phương đều lấy ra thực lực chân chính, mục đích một kiếm chém giết đối phương, đáng tiếc, thực lực của đối phương cực kỳ cường hoành, lẫn nhau tầm đó tựa hồ không có chênh lệch gì, căn bản không cách nào giết chết, cũng sẽ không bị đối phương giết chết.

Lực lượng bài xích của Sát Lục chiến trường càng lúc càng lớn, nếu như ly khai trễ, rất có thể sẽ bị thương, nghiêm trọng thậm chí sẽ bị phá hủy linh hồn, trực tiếp tử vong.

Như thế, Sở Mộ cùng Thần Nhật Thiên Dực chỉ có thể kiềm chế chiến ý cùng sát ý ở trong lòng.

- Nhân tộc, lần sau gặp lại, ta tất giết ngươi.

Thanh âm của Thần Nhật Thiên Dực xuyên thấu qua trời cao truyền vào trong tai Sở Mộ, ngữ khí kiên quyết, mang theo lăng lệ ác liệt kinh người.

- Ngươi làm không được.

Sở Mộ trả lời càng trực tiếp, có một loại quyết đoán cùng bá đạo.

Song phương đều không nói gì thêm, bởi vì không có tất yếu, tiếp theo nếu gặp nhau, liền phân ra sinh tử, nói nhiều hơn nữa lại có thể thế nào.

Từng đạo thân ảnh chạy ra Sát Lục chiến trường, phản hồi khu vực Nhân thành.

Sau khi Sở Mộ lao ra, nhanh chóng nhìn quanh một vòng, thấy được Bá Đao Vương, về sau cũng nhìn thấy Minh Kính.

- Sở huynh, tu vi của ngươi có phải lại tăng lên hay không.

Minh Kính chứng kiến Sở Mộ, vốn là kích động, chợt có chút buồn bực hỏi.

- Ngươi chẳng phải cũng tăng lên sao.

Sở Mộ cười nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.