Chương trước
Chương sau
Hai bên hình như bị không ngừng phóng đại lại phóng đại, khiến cho Sở Mộ có thể càng nhìn thấy rõ ràng hơn phương thức vận dụng lực lượng của cả hai.

Bỗng nhiên, trong đầu có linh quang lóe lên. Hình như hắn bắt được linh cảm gì đó.

Cùng lúc đó, quả cầu ánh sáng huyết sắc bỗng nhiên chợt nhảy lên, không ngờ nhanh chóng co lại. Trong nháy mắt, nó đã co lại đến vị trung trung tâm bên trong, lộ ra một đạo phù văn đỏ như máu. Phù văn này vừa xuất hiện, liền có một loại phong quang khủng khiếp ùn ùn kéo đến khiến cho người sợ hãi. Cho dù là Phách Đao Vương cường đại nhất đang ở trên không trung, sắc mặt cũng đại biến. Hắn có một loại cảm giác rợn cả tóc gáy giống như bị xuyên thủng.

Hơi thở tiếp theo, chỉ thấy phù văn này tản ra vô phong quang huyết sắc vô tận. Cực nhanh, chỉ trong nháy mắt nó liền bắn ra, lao về phía đoàn người.

- Nhận chủ!

Tất cả mọi người hiểu rõ, đạo phù văn Thiên Tứ này muốn chọn chủ.

Sở Mộ dường như có cảm thấy. Thời khắc hai mắt hắn vừa mở, vừa vặn nhìn thấy một đạo ánh sáng huyết sắc bằng tốc độ kinh người bắn ra, trong nháy mắt tiến vào bên tỏng thân thể của hắn.

Trong nháy mắt, Sở Mộ liền biết, mình được đạo phù văn Thiên Tứ này chọn làm chủ. Nhất thời, từ bốn phương tám hướng, từng ánh mắt lợi hại hung ác đều tập trung ở trên người Sở Mộ, khiến cho hắn có một loại cảm giác da đầu tê dại. Phải biết rằng, ở đây có khoảng chừng mấy trăm cường giả cấp Thánh Tôn.

- Giao phù văn Thiên Tứ ra.

Ngay lập tức lại có người lên tiếng uy hiếp. Sát ý kinh người, bao trùm ở trên người Sở Mộ. Đó là một cường giả cấp Đại Thánh Tôn.

- Một đám ngu xuẩn.

Giọng nói của Phách Đao Vương từ trên không trung vọng xuống:

- Phù văn Thiên Tứ một khi chọn chủ, cho dù là giết chết chủ nhân của nó, cũng có không cách nào nhận được.

Vừa nghe Phách Đao Vương nói như vậy, nhất thời tâm tư của mọi người giống như bị dội một chậu nước đá.

Đúng vậy, phù văn Thiên Tứ và không giống với những phù văn Sát Lục khác. Một khi trạch chủ, lại nhận định, giết đối phương cũng vô dụng. Nhưng mỗi người ở đây đều rất tức giận. Dù sao bọn họ chạy đến nơi đây, cuối cùng lại không thu hoạch được gì. Còn phải nhìn người khác thu hoạch. Loại tâm tình này vô cùng khó chịu.

- Có thời gian không bằng tranh thủ tìm kiếm phù văn Thiên Tứ khác.

Phách Đao Vương lại nói một câu, sau đó hóa thành một đạo đao quang sắc bén, bay nhanh rời khỏi đó, đi tìm phù văn Thiên Tứ khác.

Sau khi nghe được Phách Đao Vương nói vậy, mọi người bừng tỉnh hiểu ra. Phần lớn cũng nhanh chóng rời khỏi đó.

Phần nhỏ hình như còn có chút không cam lòng. Mỗi người nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, ánh mắt kia dường như muốn phân thân hắn.

Minh Kính đứng ở cách chỗ Sở Mộ không xa, trong lòng có chút lo lắng không yên. Không có cách nào. Ai bảo mỗi người ở đây đều có thực lực cấp Thánh Tôn. Bất kỳ một người nào đều có thể đánh bại, chém giết hắn.

Thần sắc Sở Mộ không thay đổi. Hắn đã biết tác dụng của một đạo phù văn Thiên Tứ này. Còn nữa, những người này lưu lại, có hơn hai mươi mấy người. Nhưng phần lớn đều là Tiểu Thánh Tôn. Có mấy người là Đại Thánh Tôn. Lấy thực lực của hắn bây giờ, hoàn toàn không sợ Tiểu Thánh Tôn. Có lẽ hắn còn không phải là đối thủ của Đại Thánh Tôn. Nhưng nếu muốn rời đi, lại không phải là chuyện gì khó khăn.

- Nếu như động thủ, ngươi không nên nhúng tay vào. Ta có nắm chắc thoát thân.

Sở Mộ truyền âm cho Minh Kính.

- Cho dù giết ngươi cũng không chiếm được phù văn Thiên Tứ. Nhưng ta chính là khó chịu.

Một Tiểu Thánh Tôn cả giận nói, trực tiếp bổ ra một chưởng. Ý của hắn chính là muốn cho Sở Mộ một bài học, trút được cơn giận.

Nhưng Sở Mộ là loại người có thể tùy ý cho người khác giáo huấn mình hay sao? Hiển nhiên không phải. Vì vậy, hắn xuất kiếm.

Ly Thương Kiếm xông ra. Kiếm quang vô cùng rét lạnh sắc bén trực tiếp cho thấy thực lực Tiểu Thánh Tôn. Kiếm quang đáng sợ trực tiếp bổ ra một chưởng do đối phương đánh tới. Thế như chẻ tre, chém giết lao đi, trong nháy mắt chém bay.

Uy lực của một kiếm này trực tiếp khiến những người khác bị dọa giật mình.

- Ngươi là ai?

Một Đại Thánh Tôn trầm giọng hỏi.

- Sở Vương Đình.

Sở Mộ không nhanh không chậm trả lời. Tên này nhất thời khiến cho sắc mặt mọi người đều đại biến.

Người đứng đầu lưu danh Kiếm Nhai, vượt qua Sở Hoàng Cực một trượng, hoàn toàn xứng đáng là tuyệt thế thiên kiêu. Thảo nào, hắn có thể lấy tu vi Tuyệt Thế Cảnh nhị luyện sơ cấp đánh cho một Tiểu Thánh Tôn bị thương.

- Đi thôi. Phù văn Thiên Tứ đều đã nhận chủ.

Sau khi biết được thân phận của Sở Mộ, lại biết đặc tính của phù văn Thiên Tứ. Mọi người nhất thời không tiếp tục có tâm tư lưu lại nữa. Dù sao, cho dù là mấy Đại Thánh Tôn này cũng không có nắm chắc giữ được Sở Mộ ở lại. Mà một khi ra tay, lại không có cách nào giết chết đối phương, chính là kết thành thù hận. Tương lai, nhất định sẽ rơi vào sự trả thù của đối phương.

Một tuyệt thế thiên kiêu có thể đầu tiên lưu danh Kiếm Nhai trả thù, suy nghĩ một chút cũng thấy sởn tóc gáy.

Cuối cùng, bên cạnh hố lớn chỉ còn lại hai người Sở Mộ và Minh Kính.

- Sở huynh, chúc mừng ngươi nhận được phù văn Thiên Tứ.

Minh Kính thật lòng chúc mừng nói. Nhưng thần sắc hắn nhìn thế nào thế nào cũng thấy u oán. Bất chợt hắn bị hiếu kỳ thay thế:

- Có thuộc tính gì? Có mấy thuộc tính?

- Chỉ có một thuộc tính.

Sở Mộ nói:

- Ngưng tụ lực lượng.

Cái gọi là ngưng tụ lực lượng, chính là lực lượng của phù văn Thiên Tứ này sẽ trợ giúp Sở Mộ, khiến cho lực lượng toàn thân của hắn có thể đạt được trình độ càng ngưng tụ hơn. Điều này đối với thực lực chỉnh thể mà nói, có thể không phải là nâng cao lớn cho lắm. Nhưng đạo phù văn Thiên Tứ này lại không giống với những phù văn Sát Lục khác. Không cần mình kích phát lực lượng trong đó. Bởi vì, nó là bị động.

Đúng vậy, sau khi một đạo phù văn Thiên Tứ này chọn Sở Mộ làm chủ, lực lượng của nó liền tự nhiên có hiệu lực. Sở Mộ có thể lựa chọn có để cho lực lượng của phù văn Thiên Tứ này ảnh hưởng tới lực lượng của chính mình, khiến cho lực lượng của chính mình càng ngưng tụ hơn hay không. Lực lượng của phù văn Thiên Tứ lại sẽ không bị tiêu hao.

Như vậy có nghĩa là, Sở Mộ không cần sử dụng bí văn Sát Lục đi bổ sung đạo tiêu hao cho lực lượng ngưng tụ của phù văn Thiên Tứ này.

- Sở huynh, còn đi nữa không?

Minh Kính hỏi.

Ý của hắn chính là có còn muốn đi tìm phù văn Thiên Tứ khác hay không.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.