Chương trước
Chương sau
- Ta nghe nói trong Nam Thần địa giới cũng có một vị Tà Kiếm vương, không biết là vị nào?

Trong Tây Sơn địa giới có một vị thiên tài đứng dậy, trên mặt nở nụ cười tà, ánh mắt lợi hại như mũi kiếm nhìn qua khuôn mặt các thiên tài trong Nam Thần địa giới, cuối cùng nhìn vào trên mặt Sở Mộ. Khóe miệng chậm rãi nhếch lên, nhìn qua, tà ý càng thêm rõ ràng.

- Có lẽ là ta.

Sở Mộ nói, ngữ khí lạnh nhạt, nhưng mà trong lòng lại có vài phần bất đắc dĩ. Danh xưng Tà Kiếm vương này kỳ thực hắn rất không thích, nhưng mà hắn cũng không thể nói gì thêm. Bởi vì đây chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, bất quá bởi vì cái danh xưng này mà khiến cho người khác nhìn chằm chằm vào hắn.

- Ta tên là Lâm Vũ Tà, thiên tài Tây Sơn địa giới, cũng không phải xuất thân từ Tứ đại thế lực Quân Vương cấp. Ở trong Tây Sơn địa giới, ta có một danh xưng, gọi là Tà Kiếm Vương.

Tà ý trên mặt Lâm Vũ Tà ngày càng nồng đậm.

Trừ thiên tài thuộc Tây Sơn địa giới vẻ mặt không thay đổi nư đã biết trước ra, thiên tài những địa giới khác đều vô cùng kinh ngạc, chợt lại nở nụ cười chờ xem kịch vui.

Đây không chỉ là thiên tài luận bàn mà còn biến thành tranh đoạt danh xưng Tà Kiếm Vương.

Mỗi một danh xưng, sau khi được thừa nhận sẽ biến thành một loại tiêu chí. Danh xưng là thứ mọi người đều biết chứ không quan tâm tới tên tuổi thật. Cho nên ở phương diện rất lớn, danh xưng vô cùng quan trọng.

Đương nhiên cũng không phải tất cả mọi người đều coi trọng danh xưng, Lâm Vũ Tà này hiển nhiên không phải là loại người như vậy. Hắn rất để ý tới danh xưng Tà Kiếm vương, cho rằng cả Úy Lam giới vực này chỉ có mình mới xứng với danh xưng này. Cho nên hắn cần đánh bại Sở Mộ, chứng minh bản thân mình.

Kiếm của của Lâm Vũ Tà rất dài, chừng một trượng rưỡi, kiếm vô cùng kỳ lạ, muốn vận dụng vào thực chiến cũng khó khăn hơn. Nhưng mà nếu như vận dụng được tự nhiên cũng thể hiện ra tạo nghệ kinh người của kiếm tu trên phương diện kiếm pháp.

Tay run lên, mũi kiếm, trường kiếm run rẩy, giống như là ngôi sao rậm rạp, tất cả đều bay vụt về phía Sở Mộ, giống như là một đám mưa sao chổi nhỏ vậy.

Tuyết Dạ kiếm ở trong tay, Sở Mộ chém ra một kiếm.

Cảnh giới kiếm pháp của Lâm Vũ Tà và Nhân cảnh cực hạn, phong cách kiếm pháp của hắn vô cùng tà dị, rõ ràng là một kiếm đâm về phía mi tâm. Nhưng mà nếu như ngươi phòng ngự mi tâm hoặc là tránh né, kiếm kia sẽ lại đâm về ngực, mi tâm và ngực chênh lệch không nhỏ. Nhưng mà kiếm của Lâm Vũ Tà lại không nhìn thấy bị điều chỉnh một chút nào, giống như ngay từ ban đầu kiếm đã là như vậy rồi.

Rõ ràng là một kiếm đâm thẳng về bên trái, bên phải lại bị công kích.

Kiếm pháp tà dị, không hổ là người có được danh xưng Tà Kiếm Vương. Tà Kiếm Vương như Sở Mộ lại có chút danh không xứng với thực, dù sao kiếm pháp của hắn tuyệt đối không tà dị. Sở dĩ đạt được danh xưng Tà Kiếm Vương này là bởi vì hắn quật khởi quá mức nhanh chóng, quá mức thần bí, tràn ngập sắc thái thần bì cho nên mới được gọi như vậy.

Gặp chiêu phá chiêu, Sở Mộ chỉ khống chế cảnh giới kiếm pháp ở Nhân cảnh cực hạn, kiếm pháp cũng là trong quy củ, phát huy ra tiêu chuẩn xứng thực với Nhân cảnh cực hạn, tương đương với Lâm Vũ Tà.

Đánh lâu không được, Lâm Vũ Tà nóng giận, không tự giác được vận dụng thêm lực lượng.

- Luận bàn mà thôi, tới điểm là dừng.

Thanh âm của Uy Lam Thánh tử vang lên, cùng lúc đó có một cỗ lực lượng mênh mông hàng lâm, mạnh mẽ tách Sở Mộ và Lâm Vũ Tà ra.

Cỗ lực lượng này rất là cường đại, nhưng nếu như Sở Mộ nguyện ý thì có thể đánh bại một cách đơn giản, không bị ảnh hưởng một chút nào. Nhưng mà hắn cũng không có nghĩ nhiều như vậy, mà là thuận thế lùi về phía sau. Chỉ là Lâm Vũ Tà hơi giãy dụa một chút, phát hiện ra cỗ lực lượng này siêu việt cực hạn của bản thân cho nên mới buông tha đối kháng. Nhưng hai mắt lại nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, xem ra dường như hắn sẽ không từ bỏ ý đồ như vậy.

Kế tiếp còn có thiên tài khác luận bàn, giao thủ, mãi tới khi thời gian ba ngày trôi qua mới thôi.

- Chư vị, cửa Bí cảnh mở ra, đây là lúc tiến vào bên trong.

Với tư cách là chủ nhà, Úy Lam thánh tử mở miệng nói.

Một câu nói lập tức khiến cho hai mắt mọi người tỏa sáng, phấn chấn.

Mục đích tới nơi này là cái gì chứ?

Đơn giản là úy Lam bí cảnh trăm năm mới mở ra một lần. Đây là bí cảnh có bổn nguyên chi lực tồn tại, nếu như có thể tìm được bổn nguyên chi lực, lại luyện hóa nó là có thể bù đắp thiếu sót của bản thân, tăng cường tiềm lực của bản thân.

Hiện tại trải qua mấy tháng chạy đi, lại thêm mấy ngày chờ đợi, rốt cuộc cũng có thể tiến vào trong bí cảnh, không ai là không kích động. Ngay cả Sở Mộ cũng không tránh khỏi kích động. Bởi vì Bổn nguyên chi lực có tác dụng rất lớn đối với hắn.

Hơn hai trăm thiên tài dưới sự dẫn dắt của Úy Lam thánh tử, nhanh chóng rời khỏi Thiên Tài điện, tiến về chỗ cửa Úy Lam bí cảnh.

Trên tế đàn cực lớn có mươi hai vị trưởng lão của Úy Lam thánh cung, bọn hắn dùng lực lượng của mình kích phát ra tế đàn, mở cửa Úy Lam bí cảnh ra. Úy Lam bí cảnh trăm năm mở ra một lần không phải là tự động mở ra, mà là qua mỗi một trăm năm mới có thể mở ra. Thời gian không tới, trừ phi là lực lượng cấp độ Chúa tể mới có thể miễn cưỡng mở ra.

Trong Úy Lam Thánh cung quả thực có cường giả cấp Chúa tể, nhưng mà cũng chỉ có một mà thôi. Đó là tồn tại cấp bậc lão tổ của Úy Lam thánh cung, không có khả năng tiêu hao lực lượng lướn như vậy để mở ra cửa bí cảnh.

Nhìn thấy mười hai trưởng lão kia, Sở Mộ kinh hãi không thôi. Bởi vì đây là mười hai cường giả cấp bậc Đại Đế a.

Cửa Úy Lam bí cảnh chậm rãi chuyển động, giống như là một vòng xoáy, ở giữa vô cùng thâm thúy, tràn ngập vẻ hấp dẫn, lại khiến cho người ta có ý niệm muốn dấn thân vào trong đó. Nhưng mà không có ai có hành động gì. Bởi vì lúc này còn chưa phải là lúc chính thức tiến vào. Một khi có người hành động rất có thể sẽ bị ngăn cản, biến thành trò cười của mọi người.

- Được rồi, cửa bí cảnh đã mở ra, có thể tiến vào trong rồi.

Một trưởng lão nói với Úy Lam Thánh tử.

- Làm phiền chư vị trưởng lão.

Úy Lam Thánh tử mỉm cười nói.

- Tiện tay mà thôi.

Trưởng lão này cười ha hả, Úy Lam thánh tử là thiên tài tương lai có thể trở thành Chúa tể, cho dù không được, tương lai cũng nhất định trở thành chủ nhân của Úy Lam thánh cung. Cho dù là hiện tại địa vị cũng cực cao, hoàn toàn không dưới trưởng lão. Các trưởng lão đương nhiên can tâm tình nguyện giao hảo với hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.