Chương trước
Chương sau
- Lúc trước ta từ nơi này tiến lên phía trước, cuối cùng tiến vào Táng Ma Đại Uyên.

Trong hư không, sáu thân ảnh dừng lại, Hạ Vĩnh Tầm chỉ về phía trước, ngón tay hắn chỉ lờ mờ thấy được một đám hắc ám, hắc ám đó chính là thâm uyên vô tận.

- Xem ra trải qua vài chục năm, Táng Ma Đại Uyên chưa rời khỏi nơi này.

Phong Vô Ngân nói.

- Đúng, hiện tại đã qua vài chục năm, tiến vào Táng Ma Đại Uyên cũng khác với lần trước ta đi vào bên trong.

Hạ Vĩnh Tầm nói ra:

- Nếu có thể tìm được đường tiến vào năm đó, có lẽ có thể tránh được không ít nguy hiểm.

Mọi người đều biết trong Táng Ma Đại Uyên, càng xâm nhập vào trong thì càng có tỉ lệ đạt được cơ duyên càng lớn, nhưng đồng thời xâm nhập sâu trong Táng Ma Đại Uyên sẽ gặp nguy hiểm càng lớn.

Từ xưa đến nay, vẫn chưa có người xâm nhập sâu trong Táng Ma Đại Uyên mà sống đi ra, càng đừng nói tiến tới khu vực trung tâm của Táng Ma Đại Uyên.

Mục đích của Sở Mộ không phải tiến sâu vào trong Táng Ma Đại Uyên, chỉ cần có thể đạt được cơ duyên, tăng thực lực bản thân là được, đương nhiên, tốt nhất có thể tăng thực lực lên trong thời gian ngắn, đạt được tam luyện càng sớm càng tốt.

Hắc ám vờn quanh như u ám tuyệt vực, nó ảnh hưởng tầm mắt người ta thật lớn, cho dù thị lực Sở Mộ kinh người, hơn xa đám người Phong Vô Ngân cũng chỉ có thể nhìn thấy trong phạm vi ngàn mét, xa hơn nữa rất mơ hồ, chỉ nhìn thấy màu đen kịt.

Lãnh ý không ngừng chui vào thân thể, cảm giác này không phải rét lạnh chui vào trong thân thể, mà là một loại âm lãnh, sau khi có rất nhiều sinh linh tử vong, là vô số âm khí hội tụ hình thành âm lãnh, loại lạnh này còn đáng sợ hơn nhiệt độ rét lạnh.

Rét lạnh chỉ làm người ta đông lại, mà âm lãnh không chỉ đông lạnh máu trong người, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến sinh cơ, thời gian dài sẽ tiêu hao sinh tử, tử khí tràn ngập, cuối cùng biến thành hoạt tử nhân, biến thành đần độn, chỉ có thể sinh tồn trong Táng Ma Đại Uyên, vĩnh viễn không thể đi ra bên ngoài.

Hơn nữa âm lãnh này sẽ ảnh hưởng tới thần trí con người, ảo giác bộc phát làm người ta không biết mình đang ở trong ảo giác.

Nói tóm lại, tiến vào trong Táng Ma Đại Uyên, mọi người cũng cảm giác âm lãnh kinh người, chúng từ bốn phương tám hướng kéo tới, ý đồ rót vào trong người bọn họ, rót vào thế giới tinh thần, cũng tạo thành ăn mòn khí huyết gân cốt tạng phủ và thần trí.

- Đúng là nơi đáng sợ.

Không Lưu thấp giọng nói ra, giọng nói trong nơi yên tĩnh và tịch mịch như thế này có vài phần đột ngột và kinh tâm động phách.

- Cho dù tu luyện giả Thánh cấp cửu tinh cũng không thể lưu lại nơi này trong thời gian dài, bởi vì ở càng dài càng bị tổn thương.

Sở Mộ lên tiếng, hắn cảm giác được cảm giác âm lãnh từ các nơi xâm nhập vào người, chúng giống như một loại bệnh trùng đang xâm chiếm thân thể và thần trí của hắn.

- Tu luyện giả Thánh cấp cửu tinh chỉ có thể du tẩu bên ngoài Táng Ma Đại Uyên mà thôi, hơn nữa thời gian không thể vượt qua ba canh giờ, nếu không sẽ không có thần trí, thân hình bị âm lãnh ăn mòn biến thành du thi.

Hạ Vĩnh Tầm nói ra. Hắn từng đi vào Táng Ma Đại Uyên, hắn hiểu Táng Ma Đại Uyên sâu hơn đám người Sở Mộ.

Cái gọi là du thi chính là thi thể chạy khắp bốn phía, là hoạt tử nhân.

- Trong Táng Ma Đại Uyên có bốn loại nguy hiểm.

Hạ Vĩnh Tầm nghiêm mặt nói ra:

- Loại thứ nhất chính là du thi, đắng cấp nguy hiểm thấp nhất, loại thứ hai là âm linh, chính là cường giả tiến vào Táng Ma Đại Uyên bị phá hủy thân thể và nguyên thần, ý thức bị ăn mòn cuối cùng hình thành âm linh, nó đáng sợ hơn du thi, loại thứ ba là ma sát, càng đáng sợ hơn, là cường giả đại năng thời thượng cổ chết trận, nguyên thần thôn phệ lẫn nhau biến thành, lại hấp thu vô tận âm sát khí ngưng tụ mà thành. Loại nguy hiểm thứ tư là tu luyện giả khác, đẳng cấp cao thấp cùng một nhịp thở với thực lực của người đó.

Cho dù tu luyện giả tiến vào Táng Ma Đại Uyên cũng không phải ai cũng hướng tới cơ duyên, có một ít tu luyện giả đi vào Táng Ma Đại Uyên vì đủ loại nguyên nhân, có người đến bước đường hoặc vạn bất đắc dĩ mới tiến vào. Liều mạng liều tới mức không muốn sống sẽ chết bên trong, nếu liều ra cơ duyên sẽ trở nên cường đại, hoặc là tìm đường sống trong chỗ chết, là tên điên truy cầu cực hạn, loại người này có tâm trí và nghị lực kinh người, ý chí vô cùng cứng cỏi không thể dao động, hơn nữa làm việc không chỗ cố kỵ, thập phần đáng sợ.

Tất cả mọi người nghe Hạ Vĩnh Tầm nói, thời điểm này không thể buông lỏng, trong nơi như Táng Ma Đại Uyên này, cho dù có thực lực mạnh hơn nữa, có lẽ chỉ một lần sơ sẩy cũng có thể mất đi tính mạng.

Bất kể thế nào, sáu người bọn họ ít nhất đều có thực lực nhị luyện, bởi vậy đối mặt với âm linh ăn mòn vẫn có lực chống cự không nhỏ.

Tu luyện giả Thánh cấp cửu tinh bình thường chỉ có thể chống cự ở bên ngoài ba canh giờ, vượt qua ba canh giờ sẽ bị ăn mòn, nếu những tu luyện giả mạnh hơn Thánh cấp cửu tinh sẽ có thời gian chống cự dài hơn, mà cường giả tuyệt thế nhất luyện còn mạnh hơn tu luyện giả Thánh cấp cửu tinh mấy chục lần hoặc cả trăm lần, bởi vậy bọn họ có thể tồn tại rất lâu ở bên ngoài.

Đám người Sở Mộ có thực lực thấp nhất là nhị luyện, cho dù xâm nhập sâu hơn cũng có thể kiên trì thời gian dài.

...

- Chính là nơi này.

Chiến Vương xuất hiện trên không trung, hắn giơ tay một trảo, dường như bắt được cái gì đó, là một đám khí tức.

Cẩn thận cảm giác khí tức chấn động, Chiến Vương lại khởi hành, men theo quỹ tích di động của đám Sở Mộ và đi vào một sơn cốc, hắn bắt một đám khí tức, rồi sau đó hắn lại truy tung theo khí tức.

Sở Mộ không sử dụng bí pháp và kiếm ý, thực lực là nhị luyện, thực lực năm người Phong Vô Ngân cũng là nhị luyện nhưng cao có thấp có, bởi vậy tốc độ cũng chậm đi, nhưng bọn họ cùng đồng hành cho nên bảo trì tốc độ phi hành nhị luyện cao giai, tốc độ này còn nhanh hơn Vương Tôn mười lần.

Bọn họ dùng tốc độ nhị luyện cao giai phi hành, phi hành trong nửa năm mới đến Táng Ma Đại Uyên, Chiến Vương là cường giả tam luyện, hơn nữa còn là cường giả tuyệt thế tam luyện cao giai, mặc dù hắn không am hiểu tốc độ nhưng cũng là tam luyện cao giai, tốc độ phi hành cao hơn nhị luyện cao giai đâu chỉ gấp mười lần, tốc độ của hắn còn nhanh hơn nữa...

Đám người Sở Mộ cần thời gian nửa năm, đối với Chiến Vương mà nói hắn cần chưa tới mười ngày.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.