Chương trước
Chương sau
Sở Mộ nói ra, cũng không đợi đối phương nói ra điều kiện giao dịch gì đó, hắn trực tiếp cự tuyệt, ngay cả Đường Thiên Hào cũng cả kinh, thực sự không kịp ngăn cản.

Dương Huyền trưởng lão cũng giật mình, hoàn toàn không ngờ Sở Mộ sẽ nói như vậy.

- Sở tiểu hữu không nên nói quá nhanh.

Dương Huyền trưởng lão cười nói:

- Có lẽ Đường gia chủ không nói rõ cho ngươi biết ý vị của Thiếu chủ tại thành Tội Diễn như thế nào.

- Ta cũng không phải người thành Tội Diễn.

Sở Mộ nói.

- Từ thành Tội Diễn quay về năm đại thành thị rất xa và không dễ dàng, không cẩn thận sẽ phải chết trên đường.

Dương Huyền trưởng lão cười tủm tỉm nói ra, ngữ khí giống như nói chuyện bình thường nhưng lại tràn ngập ý uy hiếp.

- Người muốn giết ta, cuối cùng cũng chết dưới kiếm của ta.

Sở Mộ không thèm để ý, hắn lạnh nhạt nói:

- Cho nên trước khi muốn đối địch với ta, tốt nhất nên nghĩ kỹ có thể thừa nhận hậu quả hay không.

Nghe hai người nói chuyện có ý uy hiếp nồng đậm, Đường Thiên Hào chỉ có thể lo lắng suông.

- Hi vọng ngươi không lâu sau sẽ thay đổi suy nghĩ.

Dương Huyền trưởng lão không muốn nói chuyện với Sở Mộ, bởi vì không cần nói thêm lời nào, bởi vậy nhìn Sở Mộ thật sâu sau đó quay người rời khỏi Đường gia.

Sở Mộ không trả lời, tuy không cải biến suy nghĩ, cũng không nói lời nào, thời gian vừa đến, đối phương tự nhiên sẽ hiểu.

- Sở tiểu hữu, ngươi làm như vậy không sáng suốt.

Đường Thiên Hào thở dài:

- Tuy ngươi không phải người thành Tội Diễn, cũng có ý định rời khỏi thành Tội Diễn, nhưng ngươi trước khi rời đi vẫn phải ở lại trong thành Tội Diễn, cho dù rời khỏi thành Tội Diễn quay về năm đại thành thị, ít nhất cũng phải mất bốn năm năm.

- Đường gia chủ, không cần lo ngại.

Sở Mộ nói, hắn biết rõ Đường Thiên Hào có hảo ý, dù sao Đường gia cắm rễ trong thành Tội Diễn, muốn phát triển, nhất định phải cân nhắc đến các phương diện, bởi vậy phương diện làm việc còn có nhiều băn khoăn hơn nữa.

Sở Mộ thì khác, hắn gần đây độc hành, cũng không cảm thấy có việc gì, bởi vậy làm việc toàn bằng ý chí bản thân, cố kỵ nhỏ hơn rất nhiều.

Mặc dù như thế, Sở Mộ cũng hiểu rõ một chút, hắn không thể ở Đường gia tiếp, nếu không có khả năng gây phiền toái không cần thiết lên Đường gia.

Dù sao Sở Mộ không hiểu Hách Liên Tuyết Y, vạn nhất đó là kẻ lòng dạ không khoáng đạt sẽ giận chó đánh mèo lên Đường gia.

- Đa tạ Đường gia chủ chiêu đãi thời gian gần đây, trước khi ta rời đi sẽ tới lấy Cổ Thánh Huyết Liên Đan.

Sở Mộ nói, hắn không cho Đường Thiên Hào giữ lại, vừa nói xong đã rời đi.

- Sở tiểu hữu...

Đường Thiên Hào căn bản không kịp ngăn cản, trên thực tế thực lực của hắn có chín thành khả năng giữ Sở Mộ lại nhưng Sở Mộ quyết đi thì không thể làm gì.

- Hi vọng không sao.

Đường Thiên Hào nhíu mày, hắn thở dài, từ khi Thiếu chủ tham gia vào việc này thì mọi việc biến thành phức tạp, hắn phải suy nghĩ vì sự phát triển và sinh tồn của Đường gia.

...

Phạm vi thành Tội Diễn rất lớn, Sở Mộ muốn tìm chỗ ở không có gì là khó khăn.

Trả giá một ít tội dân chi tâm, hắn tìm một tòa trang viên cũ ở lại, tuy trang viên cũ nhưng rất lớn.

Sở Mộ luyện kiếm mỗi ngày, tìm hiểu Kiếm Thiên Địa, hắn thuần thục lực lượng bản thân và chờ đợi luyện chế Cổ Thánh Huyết Liên Đan hoàn tất.

Hôm nay Sở Mộ luyện kiếm ở khu vực đất trống, ở bên ngoài có một người kỳ quái đi vào, thân thể gầy teo cao cao giống như cây gậy trúc.

- Thiên phú của ngươi như vậy, cho dù khắc khổ hơn vài lần cũng không cách nào so sánh với Thiếu chủ.

Trúc Can Nam đi vào trang viên, hắn lạnh lùng cười cườinhìn thấy Sở Mộ luyện kiếm thì nói chuyện chói tai.

Sở Mộ nhận ra Trúc Can Nam chính là một trong bảy người xuất hiện trong Khôi Lỗi Môn ngày đó, cũng chính là một trong Tác Mệnh Thất Nhận dưới trướng Hách Liên Tuyết Y, dựa theo lời Đường Thiên Hào giới thiệu, kẻ này chính là thiên nhận

Vì sao gọi là thiên nhân, Đường Thiên Hào cũng có nói với Sở Mộ.

Hắn vẫn luyện kiếm và không quan tâm đối phương.

- Ngươi cho rằng rời khỏi Đường gia, chạy đến nơi này thì có thể tránh được Thiếu chủ sao?

- Loại ý nghĩ này quá ngây thơ. Thành Tội Diễn này không có gì mà Thiếu chủ không biết.

Trúc Can Nam đong đưa cánh tay dài như cây trúc, hắn cười lạnh rất chói tai.

- Giọng nói của ngươi rất khó nghe, không nên quấy rầy ta luyện kiếm.

Sở Mộ vừa luyện kiếm vừa nói ra, lời này làm sắc mặt thiên nhân khó chịu.

- Luyện kiếm, ta cho ngươi luyện đủ.

Trúc Can Nam tức giận nói ra, cánh tay hất lên, không biết kiếm quang xuất hiện. Chém về phía Sở Mộ, tiếp theo có hơn trăm thanh lợi kiếm sắc bén ra khỏi vỏ bao phủ khắp người Sở Mộ, phát động công kích từ các hướng.

Tác Mệnh Thất Nhận chi thiên nhận, người cũng như tên, trong nháy mắt hóa thành cả ngàn thanh kiếm tấn công từ các góc độ khác nhau.

Suy nghĩ một chút, trong nháy mắt có cả ngàn thanh kiếm tấn công từ các hướng, mỗi một thanh kiếm đều ẩn chứa uy lực và mũi nhọn kinh người, khó có thể phòng bị, khó có thể né tránh, khó có thể ứng đối.

Người khác không rõ ràng lắm, Sở Mộ lại nhìn ra ảo diệu trong đó.

Cái gọi là thiên nhận chỉ là kỹ xảo mà thôi, một loại kỹ xảo phát lực trong kiếm kỹ, cánh tay mềm dẻo vô cùng bộc phát tiềm lực và huy kiếm với tốc độ siêu cao, xuất hiện hiệu quả thị giả như có cả ngàn thanh kiếm, trên thực tế trước sau cũng chỉ có một thanh kiếm mà thôi.

Trúc Can Nam vẫn chưa dùng toàn lực, hắn chỉ chém ra mấy trăm kiếm mà thôi, Sở Mộ nhìn rõ quỹ tích của mỗi kiếm và trình tự rõ như lòng bàn tay.

Bước chân chuyển dời phía dưới, thân thể linh hoạt xuyên qua mấy trăm bóng kiếm, một đạo kiếm quang trực tiếp cắt nhập xuất hiện trước mặt Trúc Can Nam, đâm vào mi tâm của hắn.

Trúc Can Nam lập tức cả kinh, hắn vội vàng lui ra phía sau và phản kích, kiếm quang rậm rạp ngăn cản thế công của Sở Mộ.

Sở Mộ không né tránh, hắn xuất kiếm, kiếm quang chém thẳng vào Trúc Can Nam.

Hai lần ra tay, Trúc Can Nam không chỉ vô công, ngược lại còn bị uy hiếp, rốt cục hắn ý thức được bằng thực lực của mình không đủ đối phó Sở Mộ, sợ Sở Mộ sinh ra sát cơ, hắn không nói hai lời trực tiếp lui về phía sau, bộc phát tốc độ cao nhất rời xa nơi này, hắn cũng quên mục đích tới tìm Sở Mộ.

Sở Mộ cũng không đuổi giết, cho dù hắn nguyện ý có thể đuổi theo chém giết Trúc Can Nam nhưng hậu quả như thế là vạch mặt với Hách Liên Tuyết Y, nếu như có thể, Sở Mộ không nguyện ý làm như vậy, dù sao Cổ Thánh Huyết Liên Đan còn chưa hoàn thành, hắn còn cần lưu lại trong thành Tội Diễn nghỉ ngơi thời gian ngắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.