Chương trước
Chương sau
Đại trưởng lão giải thích, lúc ấy hắn cũng không biết người này là đệ nhất sứ giả của Chiến Vương môn. Bởi vì khi đó Đại trưởng lão đang bế quan, chưa từng thấy mặt đối phương. Về sau biết rõ hắn còn hối hận khi cứu đối phương, có ý định đánh chết. Nhưng mà đối phương lại nói hi vọng có thể gặp mặt Sở tông chủ một lần.

Đối phương đã bị thương nặng như vậy, thứ hai lại có Hạ Trấn Không tọa trấn, Đại trưởng lão suy nghĩ một chút mới đồng ý với đối phương.

- Sở tông chủ, trước tiên cảm tạ ân cứu mạng không giết ngày đó của tông chủ.

Đệ nhất sứ giả Chiến Vương môn hạ hai kiếm lễ với Sở Mộ, tỏ vẻ sự tôn kính của mình.

- Nhưng mà lai lịch Chiến Vương môn rất lớn, Chiến Vương môn bị diệt, ta vẫn còn sống, chuyện này không được cho phép cho nên ta bị đuổi giết.

Nghe lời nói của đối phương Sở Mộ đã hiểu được.

Chiến Vương môn thuộc về Hoàng Đình, sứ giả cũng tới từ Hoàng Đình. Chiến Vương môn bị diệt, chỉ còn lại một mình hắn, bị coi là phản đồ, bị đuổi giết cũng đúng. Tuy rằng Hoàng Đình có ân bồi dưỡng hắn, nhưng mà hắn cũng lần lượt hoàn thành nhiệm vụ cho Hoàng đình. Trong lúc đuổi giết cũng đã ân đoạn nghĩa tuyệt với Hoàng Đình.

Lần này cũng may gặp được Đại trưởng lão, nếu không hắn bị thương nặng như vậy, hơn phân nửa sẽ phải chết.

- Vậy trước hết ngươi cứ dưỡng thương ở trong bổn tông đi.

Sở Mộ nói, hắn không có nhắc lại chuyện để đối phương gia nhập Chân Kiếm tông nữa. Lúc ấy hắn đã từng đề cập qua một lần, lại bị cự tuyệt. Lúc này nhắc lại chẳng khác nào là nhắc đối phương báo ân.

- Sở tông chủ, Chân Kiếm tông có thể thu ta được không?

Đệ nhất sứ giả Chiến Vương môn do dự một chút, chợt nghĩ tới cái gì đó, lại vội vàng bổ sung:

- Chỉ là sau khi thu ta, nếu như bị Hoàng đình biết, chỉ sợ sẽ vô cùng bất lợi với Chân Kiếm tông.

Dưới tình huống bình thường, người nghe được câu nói thứ hai của hắn chỉ sợ sẽ lập tức cự tuyệt.

Nhưng mà Sở Mộ lại không cự tuyệt. Chân Kiếm tông tiêu diệt Chiến Vương môn, từ lúc đó đã ở thế đối lập với Hoàng Đình, về sau lại được Thương Lan hoàng triều chống đỡ. Hiện tại lại thu một người bị đuổi giết cũng không coi vào đâu.

Trăng sáng treo trên cao, ánh mặt trăng chiếu rọi mặt đất như một tấm lụa trắng phủ trên mặt đất.

Sở Mộ không có tu luyện bí pháp Minh Nguyệt Huyền Không mà đang suy nghĩ.

Môn chủ Tinh Kiếm môn vừa mới từ nơi này rời đi. Trước đó hắn còn nói chuyện với Sở Mộ một phen, khiến cho Sở Mộ có nhận thức càng sâu, càng rõ ràng hơn về hắn ta.

Dựa theo lời môn chủ Tinh Kiếm môn nói, năm đó môn chủ Vương kiếm môn và môn chủ Vọng Kiếm môn cùng với hắn đều là đệ tử hạch tâm của Chân Thần kiếm tông. Lúc Chân Thần kiếm tông bị diệt môn, hai người kia thực sự là ra ngoài chấp hành nhiệm vụ. Về phần chính hắn cũng không có ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, mà bị sư phụ hắn cưỡng ép đuổi đi, mục đích làm vậy tự nhiên là muốn lưu lại truyền thừa cho Chân Thần kiếm tông.

So với môn chủ Vương Kiếm môn và môn chủ Vọng Kiếm môn thì trách nhiệm trên lưng hắn càng nặng nề hơn. Cũng càng bức thiết khôi phục Chân Thần kiếm tông một lần nữa. Nhưng mà khi hắn bắt tay vào mới phát hiện ra rất khó, rất khó. Cho dù cố gắng hơn ngàn năm cũng chỉ như Tinh Kiếm môn hiện tại, cách Chân Thần kiếm tông năm đó xa tới vạn dặm.

phải biết rằng lúc Chân Thần kiếm tông cường thịnh nhất có cường giả Thánh Hoàng tọa trấn. Coi như là Chân Thần kiếm tông nắm đó của hắn cũng có vài tuyệt thế cường giả tọa trấn. Cường giả Thánh cấp cao giai gần trăm, cường giả Thánh cấp trung giai hơn một ngàn. Cường giả Thánh cấp cấp thấp nhiều vô số kể.

Mà Tinh Kiếm môn bây giờ chỉ có hai Kiếm Thánh thất tinh mà thôi. Hắn rất mệt mỏi, mỗi một khắc một giây đều mơ tưởng phát triển Tinh Kiếm môn lớn mạnh, cố gắng khôi phục phong thái của Chân Thần kiếm tông năm đó. Nhưng mà rất khó. Cơ hồ là chuyện không có khả năng. Trong lòng dày vò, áp lực thế nào không cần phải nói.

Môn chủ Vương Kiếm môn và môn chủ Vọng Kiếm môn cũng có tâm tư như vậy, bởi vậy ba phái mới có thể liên hợp. Lấy Tinh Kiếm môn làm đầu, đứng vững gót chân ở Vân Vực.

Lần này biết được sự tồn tại của Chân Kiếm tông, bọn họ trăm phương ngàn kế muốn tranh giành Chân Kiếm tông là bởi vì cũng muốn tăng tiến thêm một bước, thực lực trở nên mạnh mẽ hơn.

Không ngờ chẳng những không thành, ngược lại còn bán thân vào. Môn chủ Tinh Kiếm môn tự mình chạy tới. Trong lòng của hắn quả thực không cam lòng, nhưng mà sau khi xác nhận Sở Mộ tu luyện Nguyên thần chi đạo, sự không cam lòng của hắn dần dần biến mấ.t

Chắp tay nhường cơ nghiệp ngàn năm, chỉ cần có thể phát triển tốt hơn, tái hiện phong thái năm đó của Chân Thần kiếm tông là hắn có thể tiếp nhận được.

Trước mắt, dường như Chân Kiếm tông có khả năng này hơn.

Sở Mộ cũng không khỏi cảm khái, áp lực mấy ngàn năm, hiện tại một khi buông tha, toàn thân nhẹ nhõm a. Mà hắn, đoán chừng vẫn phải tiếp tục cố gắng một đoạn thời gian ngắn nữa mới được.

Lúc này lại có một người đi tới đỉnh núi.

- Tông chủ.

Người vừa tới hạ ba kiếm lễ.

- Ngươi có tên không?

Sở Mộ hỏi.

Người tới đã từng là đệ nhất sứ giả của Chiến Vương môn, nhưng mà Chiến Vương môn đã diệt môn, hắn cũng đã ân đoạn nghĩa tuyệt với Hoàng Đình. Bây giờ là một phần tử của Chân Kiếm tông, dù sao cũng phải có một cái tên a.

- Tông chủ, tước kia ta không có tên. Bất quá ta lấy cho mình một cái tên. Lấy Kiếm làm họ, sở thích bình sinh của ta là luyện kiếm. Bởi vậy gọi là Kiếm Cuồng Sinh đi.

Hắn nói.

- Kiếm Cuồng Sinh... Được, vậy từ nay về sau ngươi gọi là Kiếm Cuồng Sinh.

Sở Mộ nói, hắn bấm tay bắn ra hai đạo bổn nguyên chi lực của Mộc chi tương vào trong cơ thể Kiếm Cuồng Sinh. Lực lượng nhanh chóng lan tràn ra, trị liệu cho Kiếm Cuồng Sinh.

Thương thế của hắn rất nặng, nếu không có đại trưởng lão hảo tâm cứu giúp, lại cho phục dụng đan dược chữa thương, chỉ sợ không kiên trì được bao lâu đã chết rồi.

Lúc đi vào Chân Kiếm tông, thương thế của hắn vẫn rất nặng, haofn toàn là dựa vào ý chí của mình mạnh mẽ chống đỡ. Về sau lại phục dụng một ít đan dược chữa thương nên mới ổn định một chút.

Hiện tại sau khi đạt được hai đạo bổn nguyên chi lực của Mộc Chi tương, hắn cảm thấy thương thế trong cơ thể mình nhanh chóng trị hết. Nhưng mà thương thế quá nặng, đó là thương thế đủ để giết chết một cường giả Thánh cấp thất tinh. Nếu không phải hắn luyện kiếm nhiều năm, ý chí vô cùng cứng cỏi, kiên định thì sợ rằng cũng không có cách nào chống đỡ được tới lúc gặp Đại trưởng lão. Bởi vậy hai đạo bổn nguyên Mộc chi tương cũng không thể khiến cho hắn khỏi hẳn, nhưng mà lại làm hắn tốt hơn rất nhiều. Tối thiểu từ trọng thương chí tử biến thành trọng thương mà thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.