Hai mắt Cổ Loạn Không nhìn chằm chằm vào nó, không chuyển mắt.
Món bảo vật thứ bảy, chiến ngoa màu nâu thẫm, tràn ngập thiết huyết cùng ý chí chiến đấu, ẩn chứa lực lượng cường đại, có thể tăng cường lực lượng chân, con mang theo phòng ngự kinh người.
Món bảo vật thứ tám là trường bào màu đỏ, còn mang theo sát khí. Nó không khác với chiếc vòng tay màu đỏ. Chỉ có điều trường bào màu đỏ này còn có phòng ngự kinh người.
Món bảo vật thứ chín, chiếc nhẫn màu bạc. Sau khi giám định, bọn họ phát hiện, không có cách nào tăng cường lực lượng, không có cách nào tăng cường tốc độ, không có cách nào nâng cao phòng ngự, không có cách nào khiến tốc độ tu luyện nhanh hơn v.v. Nhưng nó có năng lực riêng của mình, làm cho người ta phải động tâm.
- Được rồi. Chín món bảo vật, Hắc Ám Ma Châu không thích hợp với bất kỳ một người nào trong chúng ta. Tạm thời không tính tới. Còn có tám món bảo vật.
Sở Mộ nói, cười nhìn về phía ba người Cổ Loạn Không.
Ba người Cổ Loạn Không đều rất rầu rĩ.
Thật ra ở trong lòng của bọn họ đều có ý nghĩ, đều có mục tiêu. Chỉ là, nửa đoạn mặt nạ màu đen ánh vàng này ảnh hưởng tới bọn họ.
- Nếu như có thể tất cả có thể nhận được, đã không cần phiền não như thế rồi.
Luyện Hồng Vân cảm khái nói.
Mọi người mỉm cười. Nói như vậy không sai. Chỉ có điều không có khả năng này.
- Cây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-dao-doc-than/1979586/chuong-2511.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.