Chương trước
Chương sau
Kiếm đạo thần khúc là minh ngộ, là đại phúc duyên.

Kiếm phách được rèn luyện càng tinh thuần, kiếm phách ảnh hưởng tới kiếm ý, làm cho kiếm ý càng tinh thuần hơn, mà kiếm ý càng tinh thuần lại càng dễ dàng khống chế, hơn nữa đủ khả năng phát huy ra uy năng cường đại hơn.

Khi kiếm phách được rèn luyện, kiếm ý được rèn luyện càng tinh thuần, càng thuận buồm xuôi gió.

Cho dù rèn luyện thế nào cũng có cực hạn, không có khả năng một lần là xong.

Theo thời gian trôi qua, kiếm đạo thần khúc vẫn êm diệu như thế nhưng dần dần Sở Mộ cảm giác có gánh nặng, kiếm ý sinh ra gánh nặng, gánh nặng lên linh hồn, hắn có cảm giác núi cao đang áp xuống thân thể.

Kiếm đạo thần khúc tẩy rửa quá mức sẽ dẫn tới phản tác dụng, thời điểm Sở Mộ cảm thấy gánh nặng, như vậy đại biểu tác dụng của kiếm đạo thần khúc đã tới cuối cùng, tiếp theo sẽ biến thành mặt trái.

Sở Mộ chỉ có hai lựa chọn, một là đình chỉ, hắn rời khỏi Kiếm Thần tôn tọa thì rèn luyện biến mất, nhưng hậu quả là không có truyền thừa cuối cùng, bởi vì một người chỉ có một cơ hội.

Hai, kiên trì, vẫn kiên trì, thẳng tới khi kiếm đạo thần khúc dừng lại.

Chỉ có hai lựa chọn, một loại buông tha, một loại kiên trì, nếu lựa chọn kiên trì, nhưng kiên trì không đến cuối cùng thì linh hồn và kiếm ý bị hao tổn khó khôi phục, có thể nói tiền đồ bị chặt dứt, vô vọng đỉnh phong, vô vọng bỉ ngạn.

Lựa chọn như thế nào?

Dĩ vãng, người có thể ngồi lên Kiếm Thần tôn tọa có chín phần mười lựa chọn buông tha, tuy không cách nào đạt được truyền thừa cuối cùng nhưng bọn họ được kiếm đạo thần khúc tẩy rửa nên đạt được lợi ích không nhỏ.

Hai lựa chọn, Sở Mộ không chút do dự lựa chọn thứ hai.

Kiên trì!

Tiếp tục kiên trì, chỉ mình khả năng kiên trì mới đạt tới cuối cùng.

Kiếm đạo chi lộ phải có kiên quyết, gian nan hiểm trở cũng không ngăn được tâm hướng về kiếm đạo.

Kiên quyết, cho dù tan xương nát thịt cũng phải tiến lên.

Sở Mộ không biết mình kiên trì phấn thân toái cốt hay công thành danh toại, hắn chỉ có một lựa chọn đó là kiên trì, bởi vì không kiên trì thì hắn buông tha kiếm đạo.

Tập trung toàn bộ tinh thần chống cự kiếm đạo thần khúc rèn luyện, cảm giác gánh nặng lộ ra.

Sở Mộ nhắm mắt, sắc mặt dần dần nhăn nhó.

Bạch Linh dừng hít thở, cho dù với trạng thái của hắn lại không cần.

Thời khắc cuối cùng đến, Sở Mộ có đạt được truyền thừa hay không??

Đứng ở gócđoộ Bạch Linh, hắn tự nhiên hi vọng Sở Mộ có thể có được truyền thưa cuối cùng của Kiếm Thần tôn tọa, nhưng không hi vọng kiếm ý và linh hồn Sở Mộ bị hao tổn.

Truyền thừa cuối cùng trong Kiếm Thần tôn tọa là một môn bí pháp, một môn bí pháp cực kỳ cường đại, là bí pháp mà Đại Đế cũng sử dụng, nếu như Sở Mộ đạt được bí pháp và tu hành thành công, lúc thi triển ra sẽ mạnh hơn, thực lực tăng lên rất nhiều.

Nếu không đạt được bí pháp, kỳ thật cũng không biết ảnh hưởng Sở Mộ leo lên kiếm đạo đỉnh phong, nhưng có thì tốt hơn.

Kiên trì, trong đầu chỉ có một ý niệm như thế.

Gánh nặng càng lúc càng lớn, ý thức dần dần mơ hồ, hắn như ngọn nến sắp tắt trong gió, bỗng nhiên thế giới tinh thần xuất hiện ánh sáng, ý thức Sở Mộ cảm thấy ấm áp giống như đang bước đi dưới ánh mặt trời.

Ý thức dần dần thanh tỉnh, tiếp tục chống cự, tiếp tục kiên trì, gánh nặng càng lúc càng lớn, Sở Mộ càng khó cảm nhận, hết lần này tới lần khác hào quang tới từ quang minh thần ý lại tỏa sáng giúp hắn không hôn mê, loại cảm giác này quả nhiên chẳng khác gì sinh tử lưỡng trọng thiên.

Không biết qua bao lâu, có lẽ là một phút, cũng có thể là một vạn năm.

Kiếm đạo thần khúc đã biến mất.

Lúc kiếm đạo thần khúc sụp đổ, cảm giác gánh nặng cũng biến mất thật nhanh, thời điểm này Sở Mộ đã tới hạn, quang minh thần ý cũng bị áp chế trở nên ảm đạm, trợ giúp suy yếu trên phạm vi lớn.

May mắn kiếm đạo thần khúc đình chỉ, nếu không tiếp qua một lúc nữa, Sở Mộ sẽ sụp đổ..

Kiếm đạo thần khúc dừng lại, gánh nặng biến mất, ý thức trở nên cường thịnh, hắn có cảm giác thiên địa biến hóa khác biệt.

Đột nhiên Kiếm Thần tôn tọa run lên, hào quang màu vàng tỏa sáng, hào quang màu bạc thật nhỏ như sống lại và chạy khắp toàn bộ tôn tọa.

Cả Kiếm Thần tôn tọa có màu vàng lợt và màu bạc không ngừng đan xen vào nhau.

Kiếm quang màu bạc lấy thân thể Sở Mộ làm điểm cuối, chúng tràn vào cơ thể Sở Mộ và sau đó chạy khắp tứ chi bách hài, sau đó chúng rót vào thế giới tinh thần.

Mỗi một đạo kiếm quang màu bạc nhỏ như sợi tóc, mỗi một đạo kiếm quang màu bạc là phù văn, phù văn kiếm đạo cổ xưa, là loại phù văn kiếm đạo Sở Mộ chưa bao giờ thấy qua.

Mỗi phù văn vô cùng huyền diệu.

Ngàn vạn kiếm quang màu bạc tỏ vẻ phù văn kiếm đạo có ngàn vạn, ẩn chứa lượng tin tức quá lớn, trong lúc nhất thời Sở Mộ có cảm giác như tan vỡ.

- Xem ra đã vượt qua kiếm đạo thần khúc rèn luyện, bắt đầu tiếp nhận truyền thừa cuối cùng.

Bạch Linh nhìn thấy sắc mặt Sở Mộ như thế nên thở ra.

Bạch Linh bình tĩnh dùng thần hồn chi lực bao phủ cấm địa.

- Xem ra sau khi tiểu tử này tiếp nhận truyền thừa hoàn tất, ta phải chuẩn bị lễ vật cho hắn.

Bạch Linh mỉm cười.

...

Kiếm quang màu bạc tiến vào thế giới tinh thần của Sở Mộ giống như lạc ấn.

Mỗi một đạo phù văn kiếm đạo đều khắc vào trong linh hồn Sở Mộ, có lau cũng không đi.

Sở Mộ tư duy đông cứng, hắn không thể suy nghĩ nhiều, phù văn kiếm đạo ẩn chứa uy lực quá kinh người.

Tư duy đông cứng nên không hoạt động, cảm giác như mất đi ý thức và biến thành một người sống thực vật.

Sở Mộ không thể cảm giác được bên ngoài, không cảm giác được thời gian trôi qua, hắn không cảm giác được mọi thứ, bởi vậy hắn không biết đã qua bao lâu.

Thời gian như trôi qua vạn năm, sở Mộ như cái máy đã dừng hoạt động từ lâu, vào lúc này cỗ máy gỉ sét kia đang chuyển động chậm chạp.

Vào lúc tư duy có thể hoạt động bình thường, Sở Mộ mới thanh tỉnh lại. Bỗng nhiên hắn có cảm giác mình đã sống cả vạn năm, trong mắt mang theo tang thương khó nói thành lời.

Đầu vắn căng cứng, cảm giác trong đầu có thêm nhiều thứ, hắn cảm thấy khó chịu không nói thành lời, tinh thần khó có thể tập trung, trạng thái như vậy rất bất lợi.

Tập trung tâm thần xem xét phù văn kiếm đạo.

Mỗi phù văn kiếm đạo khảm vào linh hồn giống như lạc ấn bẩm sinh, chúng tỏa ra hào quang màu bạc vô cùng thâm thúy.

Lúc ánh mắt nhìn chằm chằm vào phù văn kiếm đạo, Sở Mộ cảm giác mũi nhọn không gì sánh kịp bộc phát.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.