Chương trước
Chương sau
Có áp lực là có động lực, Sở Mộ tham ngộ kiếm vực bất giác đến giới hạn, rốt cuộc bước ra một bước đột phá, thành công lĩnh ngộ kiếm vực.

Kiếm vực của hắn mới chỉ là nhập môn.

Nhưng kiếm vực nhập môn lại hiện ra tranh vanh kinh người.

Ba Cổ Loạn Không bị ức chế, cảm giác rõ ràng lực lượng, tốc độ của mình bị lực lượng nào đó ức chế không cách nào tránh thoát.

Sở Mộ cảm giác khác với Cổ Loạn Không, hắn cảm nhận phạm vi ngàn thước trong kiếm vực mọi thứ rõ như lòng bàn tay. Dù không dùng thị kiếm, thính kiếm, xúc kiếm thì Sở Mộ vẫn cảm giác rõ ràng mọi thứ, bất cứ thứ nhỏ nhặt nào đều không bỏ qua.

Đây là cảm giác huyền diệu khó giải thích, không cách nào miêu tả bằng lời. Lực lượng thần kỳ, lực lượng trên kiếm, thính kiếm, xúc kiếm.

Không nói chuyện, Cổ Loạn Không lại công kích.

Nhưng lần này Sở Mộ hoàn toàn nắm chắc quỹ tích rút kiếm của ba Cổ Loạn Không, mơ hồ tính ra quỹ tích đường kiếm tiếp theo. Cảm giác này khiến Sở Mộ ngạc nhiên, rất nhanh thích ứng lại, chìm đắm trong đó.

Sở Mộ rút kiếm đánh trả, hắn cảm giác lực lượng, tốc độ của mình tăng lên, tuy không nhiều nhưng thực lực tiến bộ rõ ràng. Lực lượng, tốc độ của Cổ Loạn Không bị áp chế một chút, thực lực giảm thấp nhiều. Bù qua sớt lại Sở Mộ lấy lại thế yếu, chiến đấu dữ dội với ba Cổ Loạn Không.

Ba Cổ Loạn Không công kích bị Sở Mộ nắm bắt hết, hắn đánh trả thì như có thần trợ, thường ra đòn bất ngờ buộc Cổ Loạn Không phải dốc sức ứng đối.

Khiêu chiến so tài Tôn Tọa lần này Sở Mộ quyết đấu với Cổ Loạn Không vượt dự đoán của mọi người hoàn toàn. Bọn họ vốn cảm thấy trước khi Cổ Loạn Không thi triển Huyễn Không Cửu Đạo thì hai người ngang ngửa, không ngờ gã tự sáng tạo một môn tuyệt học cường đại, đến đây thì bọn họ cảm thấy nên tan hát.

Ai ngờ Sở Mộ cứng cỏi ngoan cường, vượt dự đoán, bị ba Cổ Loạn Không vây công mà vẫn chống đỡ được, dù bị yếu thế, dù có dấu hiệu thua.

Vào phút cuối, khi mọi người cho rằng Sở Mộ thua chắc thì tình thế đảo ngược hoàn toàn, hắn thi triển ra kiếm vực.

Kiếm lực ngũ cấp hoàn toàn kích phát ra, phong mang kinh người.

Mỗi một lần va chạm khiến người run rẩy.

Huyễn Không Cửu Đạo tiêu hao lực lượng rất nhiều, kiếm vực cũng rất phí lực lượng, không thể kéo dài lâu.

Kịch chiến một phen, hai bóng người Cổ Loạn Không lắc lư rồi vỡ nát, gã không còn sức níu giữ. Kiếm vực của Sở Mộ cũng tán loạn.

Trong đan điền của Sở Mộ hao sạch Thần Hoang kiếm nguyên, lực lượng khí lực mạnh mẽ bị tiêu hao nhiều. Kiếm nguyên trong đan điền Cổ Loạn Không hao gần hết, gần như cạn kiệt.

Cổ Loạn Không không dừng tay, Sở Mộ cũng không ngừng lại, tiếp tục chiến đấu.

Cơ bắp toàn thân chấn động truyền lực lượng lại, song kiếm trong tay, mắt thường, thần niệm khó bắt giữ thân kiếm chấn động tần suất cao từng đường kiếm chém hướng Cổ Loạn Không.

Cổ Loạn Không có khí lực không yếu nhưng rốt cuộc không có luyện thể, khi kiếm nguyên bị tiêu hao sạch làm gã khó khăn đối kháng với Sở Mộ.

Từng đường kiếm, mỗi một kiếm nhanh chóng mà hung mãnh, thế lớn lực nặng, tấn công cuồng bạo không ngừng đẩy lùi Cổ Loạn Không. Dù Cổ Loạn Không nắm giữ rất nhiều thủ đoạn, nhưng vì kiếm nguyên không đủ nên khó thi triển.

Đám người xem trợn mắt há hốc mồm:

- Đè đầu Cổ Loạn Không đánh kìa!

- Không tin nổi!

Vô số bóng kiếm quang, từng đường kiếm cuồng bạo nóng cháy như sấm sét đánh xuống, như núi lửa phun trào. Nhưng trong kiếm pháp cuồng bạo ẩn chứa một chút mềm dẻo, cương nhu song song, chẳng những không suy yếu uy năng của kiếm pháp ngược lại cường hoá nhất định. Mỗi một kiếm gắn kết hoàn mỹ không có sơ hở.

Kiếm thuật đến tột độ, đột phá cực hạn. Sở Mộ lĩnh ngộ kiếm vực, nắm giữ kiếm vực truyền ngược về tăng tạo nghệ kiếm thuật cho hắn, gián tiếp tăng cao kiếm pháp.

Cổ Loạn Không cắn chặt răng nhiều lần né tránh, đón đỡ, chịu đựng Sở Mộ tấn công. Không phải Cổ Loạn Không không muốn phản kích mà là đã không có năng lực đánh trả.

Chiến đấu đến nước này trừ phi là dùng đan dược hoặc sử dụng bí bảo gì, nếu không thì đành vậy.

Nhưng trong kiểu chiến đấu nếu dùng đan dược hoặc sử dụng bí bảo thì mất đi ý nghĩa vốn có.

Song kiếm trước sau chém xuống, kiếm quang như tia chớp đầu tiên xẻ ra hắc ám, muốn khai thiên tích địa, thế không thể đỡ. Cổ Loạn Không né nhát kiếm, đỡ một kiếm. Lực lượng chấn động mạnh mẽ đè xuống, kiếm trong tay Cổ Loạn Không rung bần bật. Lực lượng chấn động đáng sợ trùng kích bàn tay, khiến bàn tay tê dại, rách toạc, máu chảy ròng ròng. Dù vậy Cổ Loạn Không vẫn nắm chặt kiếm trong tay.

Vai đụng tựa kiếm đâm thế như chẻ tre, mỗi vị trí trên người Sở Mộ đều có thể hóa thành kiếm.

Răng rắc!

Xương ngực Cổ Loạn Không bị đụng gãy, hõm xuống, người lảo đảo. Cổ Loạn Không khẽ rên, khóe môi chảy máu. Sở Mộ không chút nương tình nặng nề đạp ra một bước, chém kiếm xuống đánh vào phòng ngự của Cổ Loạn Không, đánh gã bay ngược mấy chục thước.

Song kiếm thuận thế chém xuống.

Vèo vèo!

Hai kiếm khí như trăng khuyết giao nhau phá không chém về phía Cổ Loạn Không, ánh sáng rực rỡ, phong mang sắc bén không có gì cản nổi.

Cổ Loạn Không bị đánh bay rớt xuống đất, người chưa ổn định đã thấy hai kiếm khí sắc bén phá không giết tới. Cổ Loạn Không vội vàng né tránh, tuy chật vật nhưng né thoát được, rất khó tin.

Sở Mộ không ra tay nữa, hắn chém hai kiếm đó không phải lực lượng kiếm nguyên mà dùng khí lực, vận dụng lực lượng chấn động ma sát không khí ngưng tụ ra kiếm khí, nhưng tiêu hao nhiều lực lượng.

Cổ Loạn Không thở hồng hộc.

Chiến đấu đến nước này hai người đã kiệt sức.

Nhưng hai người cười toe thỏa mãn.

Cổ Loạn Không thở hắt ra:

- Ta hết sức rồi, còn ngươi?

Sở Mộ nói thật:

- Còn một chút.

Cổ Loạn Không nhận thua:

- Ngươi thắng.

Không ai ngờ thắng thua cuối cùng quyết định như vậy.

- Cổ Loạn Không thiên hạ vô song mà thua!

Thanh Túc Đại Đế nói:

- Cổ Loạn Không xứng là vô song nhưng kiếm pháp của Sở Mộ có thể độc đạo xưng tôn.

Chỉ có tu vi Niết Bàn nhị trọng thiên sơ kỳ mà lĩnh ngộ ra kiếm vực, từ xưa đến nay, trước giờ chưa từng có, dù ở thời đại chúng thần cũng chưa từng xuất hiện.

Trong nhiều yêu nghiệt bọn họ biết chỉ có một người lĩnh ngộ ra kiếm vực khi là Niết Bàn tứ trọng thiên.

Vô song Loạn Không!

Sở Mộ độc tôn!

Hai câu thốt ra từ miệng Đại Đế có lực lượng hơn bất cứ cái gì, cũng thổi quét bốn tinh vực lớn nhân tộc.

- Rất đặc sắc, không ngờ được trông thấy chiến đấu như vậy.

- Hoàn toàn bất ngờ, ta cứ cảm thấy Đệ Nhất Tôn Tọa nên về Cổ Loạn Không, không ngờ cuối cùng là của Sở Mộ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.