Chương trước
Chương sau
Trần Cương nói không biết đỏ mặt, vì gã thật sự nghĩ như vậy.

- Hơn nữa Dạ Minh điện chúng ta có nhiều cao thủ, thực lực cường đại, đối địch với chúng ta tuyệt đối không là hành động sáng suốt.

Dương Hiên đầy căm thù nói:

- Trần sư huynh đừng nói nhiều với hắn, trực tiếp giết đi!

Tại Sở Mộ mà thứ hạng của Dương Hiên tụt dốc không phanh, giờ gã đã không thể quay về.

Khâu Minh Lỗi la lên:

- Trần sư huynh, Dương sư huynh nói đúng, trực tiếp giết hắn để trút mối hận trong lòng!

Dương Hiên nhướng mày nạt:

- Câm mồm!

Trần Cương nhìn hướng Sở Mộ:

- Việc này phải thanh toán, ngươi có hai lựa chọn, một là bồi thường hai trăm hư khí nhất phẩm, với thực lực hiện tại của ngươi thì kiếm hai trăm hư khí nhất phẩm không khó khăn. Thứ hai là để chúng ta giết một lần.

Dương Hiên lên tiếng:

- Ta muốn tự tay giết hắn một lần

Khâu Minh Lỗi bon chen:

- Ta muốn giết hắn hai lần!

Sở Mộ nhếch môi cười nói:

- Nếu chọn cái thứ hai thì chẳng phải là ta sẽ chết ba lần sao?

Đám người đứng xa xem thì thầm bàn tán.

Trần Cương dõng dạc nói:

- Ngươi chọn đi, một trong hai!

Sở Mộ nói:

- Ta cũng cho các ngươi hai lựa chọn.

Đám người Trần Cương nghi hoặc hỏi:

- Lựa chọn gì?

Người xung quanh khó hiểu.

Sở Mộ chậm rãi nói:

- Một là bây giờ mang theo người của ngươi cút sang bên, sau này đừng đến chọc ta hay người Ngũ Hành môn thì chúng ta hòa bình.

Đám người Trần Cương biến sắc mặt.

- Thứ hai là chiến đi, ai sống ai chết tùy vào thực lực!

- Chiến đi! Nói bằng miệng thì có ích gì!

Đám người xem biết việc này không liên quan gì đến họ nên hy vọng xảy ra xung đột, ít nhất có tiết mục giải trí sau chiến đấu sống chết.

Trần Cương phớt lờ đám người chỉ sợ thiên hạ không loạn, gã sắc mặt âm trầm, áp lực khiếp người phát tán. Trần Cương trợn to mắt như trâu hung tợn trừng Sở Mộ muốn nuốt sống hắn.

Trần Cương nhếch môi nhe răng răng trắng, có tia sáng lạnh lóe qua:

- Ta chọn cách thứ ba, chúng ta sẽ giết ngươi.

Khi thanh âm vang lên thì Trần Cương rút kiếm, tiếng rít nổi lên. Kiếm quang màu nâu đen như thát luyện xẹt qua không trung chém mạnh vào Sở Mộ, thế lớn lực nặng, một kiếm phá nũi gãy non.

Công nhận Trần Cương vóc dáng cao to trông hơi thô kệch nhưng khá nham hiểm, mới nói chuyện đột nhiên rút kiếm, còn là chiêu kiếm pháp nhất phẩm, tỏ rõ là muốn giết Sở Mộ.

Trong tình huống bình thường nếu đánh nhau thì sẽ xảy ra sau khi nói chuyện xong, đổi lại người khác không chừng bị Trần Cương đánh lén thành công. Nhưng Sở Mộ phản ứng nhanh nhẹn, Trần Cương rút kiếm giơ cao chém xuống thì hắn đã phản ứng lại.

Trừ kinh nghiệm dày dạn trăm trận chiến, trực giác luyện ra giữa lằn ranh sống chết ra còn một điểm cực kỳ quan trọng là tốc độ tư duy.

Tốc độ tư duy càng nhanh thì tốc độ phản ứng cũng mau theo.

Một người dù có kinh nghiệm đánh nhau rất phong phú nhưng nếu tốc độ tư duy không đủ nhanh, đối diện đòn đánh lén vừa đột ngột vừa mau thì dù muốn né cũng bất lực.

Tốc độ tư duy nhanh thì khi gặp nguy hiểm có thể phán đoán tốt hơn, nghĩ ra cách ứng đối. Tốc độ tư duy nhất thì khó có sự quyết đoán, cũng không biết cách ứng đối, tất cả hoàn thành chỉ trong thời gian siêu ngắn.

Tốc độ tư duy nhanh và chậm liên quan trực tiếp đến độ mạnh tinh thần của một người.

Tu vi tăng lên hoặc lĩnh ngộ kiếm ý, lực lượng thiên địa đều là cách trực tiếp kích phát tiềm năng tinh thần, tăng mạnh cường độ tinh thần.

Linh hồn của Sở Mộ vốn mạnh hơn người bình thường nhiều, cường độ tinh thần cũng hơn hẳn, còn cùng tu khí thể nhị trọng thiên, lĩnh ngộ kiếm ý, lực lượng kim, hỏa nên tốc độ tư duy hơn xa Trần Cương.

Trần Cương rút kiếm, thi triển kiếm pháp nhất phẩm chém tới. Đám người Dương Hiên và Khâu Minh Lỗi từ bên cạnh nhanh chóng rút kiếm đâm tới.

Đối diện đòn công kích đột ngột mặt Sở Mộ lộ ý cười, tư duy xoay chuyển nhanh, chớp mắt đã nghĩ xong cách ứng đối.

Kiếm pháp nhất phẩm của Trần Cương như muốn một kiếm xẻ núi cao, ẩn chứa kiếm ý và lực lượng thổ. Kiếm của Trần Cương là hư linh kiếm nhất phẩm, mũi kiếm rộng và nặng hơn, càng dài, thích hợp cho người cao lớn như gã sử dụng.

Đám người đứng xem trợn to mắt, bọn họ như thấy cảnh Sở Mộ bị chém thành hai khúc. Bọn họ chợt thấy ánh sáng đỏ yêu dị chói mắt nở rộ, cực kỳ bạo liệt như ánh sáng chói lòa đột nhiên bừng lên trong bóng tối làm mắt họ run rẩy híp lại, giơ tay che.

Che mắt làm bọn họ bỏ lỡ cảnh tượng đặc sắc nhất.

Xích Huyết kiếm ra khỏi vỏ, Sở Mộ không thi triển kiếm pháp, tốc độ bộc phát nghênh hướng Trần Cương, nhanh hơn kiếm gã chém xuống.

Trần Cương chỉ thấy ánh sáng đỏ như sấm sét nổ tung trước mắt, bay vút qua. Khi ánh sáng đỏ còn đọng lại trong con ngươi Trần Cương thì lưỡi kiếm đã chém qua cổ gã.

Sở Mộ khựng bước.

Vèo vèo!

Lại hai luồng sáng đỏ chém hướng Dương Hiên, Khâu Minh Lỗi.

Diệt gọn!

Đám thiên tài đứng xem đều buông tay che mắt, khi bọn họ nhìn qua vừa lúc thấy cảnh tượng ghê người.

Cái đầu của Trần Cương bay lên cao, suối máu phun ra, thân thể cao to chậm rãi ngã xuống đất. Khâu Minh Lỗi, Dương Hiên từ hai bên cầu gỗ rớt xuống nước cho cá ăn.

Đám người này vô cùng hối hận vì bỏ qua màn hấp dẫn nhất, nhưng hết cách, ai kêu ánh sáng đỏ yêu dị lúc đó bùng nổ quá chói mắt, bọn họ không chút đề phòng đã bị đâm đau mắt.

Bọn họ không thấy Sở Mộ làm sao giết ba người Trần Cương, giơ tay lên rồi buông xuống chỉ ba giây ngắn ngủi. Chưa tới ba giây mà ba người Trần Cương đã bị chém.

Nên biết Trần Cương là cao thủ xếp hạng ba trên bảng thiên tài tinh hệ.

Đám người này thầm dâng lên cảm giác khủng bố, ánh mắt nhìn Sở Mộ chất chứa kính sợ.

Sở Mộ tiến lên trước, đám thành viên Dạ Minh điện biểu tình kinh hoàng thụt lùi nhường đường, không dám ngăn cản.

Chờ khi Sở Mộ vào Dạ Minh bộ thì có người khẽ thở dài:

- Không uổng là người ở đầu bảng.

- Đáng sợ quá!

- Trần Cương không đánh laị được thì chắc Chu Thiên Đồng cũng không thể.

- Sở Mộ là đệ nhất nhân Dạ Minh bộ của chúng ta, danh xứng với thực.

- Không biết so với đệ nhất nhân của bộ khác thì Sở Mộ thế nào?

- Chắc không yếu, nên biết thứ hạng của Sở Mộ đã xếp hàng chín trên bảng Đăng Thiên.

- Ài, ta vốn cảm thấy mình là thiên tài trăm năm khó gặp, nhưng so với Sở Mộ thì đúng là hết sức tầm thường.

***

Sở Mộ rời đi, mang theo thanh linh kiếm của Trần Cương.

Trừ kiếm sắt đen ban đầu, hoặc giống Xích Huyết kiếm ban đầu là kiếm sắt đen biến dị ra, kiếm khác hễ người chết là nó sẽ rơi ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.