Chương trước
Chương sau
Tám Kiếm Vương sầm mặt đen như nhọ nồi, ngốc cũng biết đối phương đang đùa bọn họ.

Sở Mộ biết bọn họ theo dõi mình, xem hắn là dê béo ăn thịt.

Kiếm Vương cửu tinh trung kỳ lên tiếng:

- Xem ra ngươi không muốn phối hợp thỏa mãn nguyện vọng nhỏ của chúng ta, nếu vậy thì...

Kiếm Vương cửu tinh trung kỳ vung tay quát:

- Ra tay! Miễn không giết là được!

Năm đỉnh Kiếm Vương bát tinh rút kiếm khỏi vỏ. Kiếm quang chợt lóe, tiếng kiếm ngân trong trẻo vang lên, năm luồng kiếm quang như tia chớp xé rách không trung chiếu sáng một góc tối, từ năm hướng bắn tới chỗ Sở Mộ.

Sở Mộ cảm giác năm kiếm quang mục tiêu là tứ chi và thân thể hắn, muốn hắn mất sức chống cự.

Bọn họ phỏng đoán cao nhất về Sở Mộ là thực lực đẳng cấp Kiếm Vương bát tinh. Năm đỉnh Kiếm Vương bát tinh ra tay dù là Kiếm Vương cửu tinh cũng phải né tránh mũi nhọn.

Ba Kiếm Vương cửu tinh khác khóe môi cong lên giễu cợt, thầm nghĩ sau khi bắt được Sở Mộ nên làm thế nào ép hỏi ra thứ họ muốn.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, khoảnh khắc năm đỉnh Kiếm Vương bát tinh rút kiếm thì Sở Mộ nhích người.

Thi triển nửa bước, trong lập tức thân thể liên tục biến đổi, tốc độ nhanh đến tột độ khiến người trợn mắt há hốc mồm. Năm kiếm chém hụt, kiếm xuất khỏi vỏ, kiếm quang như bình minh xua tan bóng tối vô tận, lấp lánh trước mắt một đỉnh Kiếm Vương bát tinh.

Đỉnh Kiếm Vương bát tinh ngây người, giây sau tái mặt, con ngươi co rút tràn đầy kinh hoàng. kiếm nguyên bùng nổ, đỉnh Kiếm Vương bát tinh định thi triển thân pháp nhanh chóng thụt lùi né tránh. Tốc độ kiếm quang đột nhiên tăng vọt gấp mấy lần, bên tai đỉnh Kiếm Vương bát tinh như nghe tiếng không khí xé rách sắc nhọn, kiếm quang chói lòa vụt qua trước mắt, giây sau cổ đau nhức.

Một kiếm... Tuyệt sát!

Chỉ chớp mắt năm đỉnh Kiếm Vương bát tinh bị Sở Mộ giết một người. Ba Kiếm Vương cửu tinh con ngươi co rút, tim rớt cái bịch. Bọn họ chợt hiểu đã đánh giá thấp Sở Mộ, thật ra những ai không thật sự hiểu rõ về hắn đều sẽ xem nhẹ hắn, không thể trách bọn họ.

Cái giá của việc xem nhẹ Sở Mộ là cái chết.

Một kiếm giết một đỉnh Kiếm Vương bát tinh, ba người bọn họ chưa chắc làm được.

Tức là thực lực thật sự của Sở Mộ không phải ngang bằng Kiếm Vương bát tinh mà là sánh ngang Kiếm Vương cửu tinh, thậm chí là Kiếm Vương cửu tinh tinh anh.

Nghĩ đến đây tim bọn họ rớt cái bịch.

Kiếm Vương cửu tinh trung kỳ vội rút kiếm ra, hét to:

- Giết, mau giết hắn!

Hai Kiếm Vương cửu tinh sơ kỳ khác nhanh chóng rút kiếm, thi triển kiếm pháp có uy lực cường đại công kích Sở Mộ.

Đối diện một yêu nghiệt đáng sợ có thể một kiếm tuyệt sát đỉnh Kiếm Vương bát tinh làm lòng bọn họ kinh hoàng, hiện giờ chỉ có một ý nghĩ là giết chết đối phương. Nếu không giết hắn thì kết cuộc của họ sẽ rất thảm.

Bốn đỉnh Kiếm Vương bát tinh, ba Kiếm Vương cửu tinh vây công, đây là cuộc vây công mạnh nhất Sở Mộ gặp phải. Với thực lực hiện tại của Sở Mộ không thể giết hết đám người này.

Kiếm Vương cửu tinh trung kỳ bỗng dốc hết sức, đánh một kiếm nghi binh rồi xoay người lao nhanh ra xa, thân thể cách mặt đất vài thước, tốc độ siêu nhanh, chớp mắt đã ra xa ngàn thước, mất hút.

Biến cố làm đám người giật nảy mình, bị dao động. Sở Mộ bắt lấy cơ hội liên tiếp giết hai đỉnh Kiếm Vương bát tinh.

Giết giết giết!

Sở Mộ rút kiếm không chút nương tay, mỗi nhát kiếm mang theo ý tất sát mãnh liệt.

Ba đỉnh Kiếm Vương bát tinh chết, Kiếm Vương cửu tinh trung kỳ lợi hại nhất đã bỏ chạy, mấy Kiếm Vương còn sống sợ teo tim muốn đánh trống rút lui.

Sở Mộ cảm thấy được điều đó, hắn đã sơ sẩy để một người chạy trốn, sao có thể cho những người này cũng chạy thoát. Trong phút chốc kiếm ý bất diệt, lực lượng quy tắc đỉnh giai Thần cấp bộc phát, thi triển kiếm pháp mạnh nhất Thu Thủy Trường Thiên.

Một dải nước miên man lướt qua giữa trời, như dòng sông trong hư vô, tiêu điều dấy lên gió thu tiêu sát phất qua cổ mọi người. Trong kiếm quang chứa sắc bạc nhạt, mũi nhọn cực bén.

Kiếm ý bất diệt, lực lượng quy tắc đỉnh giai Thần cấp, kiếm lực nhị cấp khiến uy lực kiếm pháp Thu Thủy Trường Thiên tăng mạnh gấp mười lần, kiếm pháp đỉnh giai địa cấp cũng không thể sánh bằng.

Một kiếm vụt qua vô cùng huyền diệu, năm Kiếm Vương dù là bát tinh hay cửu tinh đều ôm cổ họng, đôi mắt tràn đầy khó tin, kinh hoàng nhìn Sở Mộ đăm đăm, chất chứa hối hận sâu sắc.

Nếu bọn họ biết mục tiêu của mình có thực lực đến mức này, nếu họ biết mục tiêu của mình có kiếm ý và lực lượng quy tắc là Thần cấp thì...

Không có nếu.

Bảy cái xác trợn to mắt tràn đầy khó tin, giật mình, hối hận sâu sắc.

Mọi thứ của họ thành chiến lợi phẩm của Sở Mộ, hắn tháo hết thánh kiếm, bảo y, không gian giới chỉ xuống bỏ vào không gian giới chỉ của mình, nhanh chóng rời đi. Không lâu sau bảy cái xác sẽ là mồi ngon của luyện thú.

Càng tiến lên càng gặp luyện thú cường đại, nhưng Sở Mộ không sợ, hắn chỉ dựa vào thanh kiếm trong tay không ngừng chiến đấu, một đường giết tới. Bốn phía không có người khác, Sở Mộ không có bộc phát toàn bộ thực lực, thoải mái phát huy.

***

Một cây cao chọc trời đứng thẳng trên mảnh đất cứng lạnh màu nâu đen, thân cây khô quắt, to cỡ vòng tay ba mươi mấy nam nhân vạm vỡ, có nhiều nhánh vươn ra bốn phương tám hướng đan chéo nhau phủ lên mấy ngàn thước như cái dù to.

Nhưng lá cây thưa thớt như điêu linh vào mùa thu.

Khiến người ngạc nhiên là cái cây to này có vỏ khác với cây cối bình thường, đầy vảy như vảy giáp của loài thú. Mỗi miếng vảy to cỡ bàn tay nam nhân vạm vỡ, dù không có ánh sáng phản chiếu vẫn lóe sáng đen nhánh như được kim loại hiếm giũa ra, tỏa hơi thở băng lạnh.

Sở Mộ ẩn núp cách cái cây to đầy vảy giáp mấy ngàn thước, hắn híp mắt nhìn chằm chằm thân cây, não chuyển động nhanh tìm tư liệu về cái cây.

Mấy năm nay tu luyện Sở Mộ không ngừng bổ sung cho mình, tìm đọc các loại điển tịch. Đặc biệt trước khi vào Thử Luyện giới, lúc trên tinh hạm Duẫn Phong đưa một số tư liệu về Thử Luyện giới cho Sở Mộ xem, tuy chỉ có một phần ghi chép về Thử Luyện giới.

Tư liệu về cây lạ thoáng hiện trong đầu Sở Mộ, nhưng còn mơ hồ.

Khi Sở Mộ nhìn mấy con luyện thú núp dưới cây to thì xác định.

Đó là mấy con voi to, phải nói là mấy con thú bề ngoài như voi ma mút nhưng không mọc lông, trên người không có da dẻ mà là vảy giáp, vảy đen nhánh hình dạng, màu sắc giống y vảy trên cây.

Khi một con voi há mồm, Sở Mộ nhạy bén thấy trừ hai cái răng dài sắc bén như kiếm cong lên trên ra miệng còn rậm rạp răng đáng sợ hơn cá mập.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.