Liệt Nguyệt túy quả thực là một loại rượu ngon. Sở Mộ cũng khẳng định, là một loại đặc biệt nhất trong tất cả các loại rượu ngon mà hắn từng nếm qua.
Một ngụm uống hết, có một loại cảm giác như một đoàn hỏa diễm dữ dằn, cuồng nhiệt thông qua yếu hầu trôi xuống. Cả người như nuốt một dòng nham thạch, thiêu đốt trong cơ thể. Sau khi nhiệt độ kia đạt tới mức tận cùng, hắn cảm giác mình rất nhanh sẽ bị đốt thành tro bụi thì lại đột nhiên biến đổi. Nhiệt lượng nhanh chóng tiêu tán, mà chuyển thành một loại cảm giác mát lạnh. Giống như được dòng nước mát bao phủ toàn thân, lại giống như đưa thân vào trong gió lạnh đem tối.
Cảm nhận đặc biệt, dư vị vô cùng.
Mỗi một người đều mời rượu Sở Mộ, Sở Mộ cũng mời rượu từng người một.
Cuối cùng mỗi người đều ngà say. Mà trên thực tế, tính toán bình quân ra, mỗi người chỉ uống hơn mười chén mà thôi, nhiều lắm là mười lăm mười sáu chén, bất quá cũng chỉ có nửa cân rượu.
Nhưng dù là như vậy, cũng khiến cho Đồng Đình thịt đau một hồi. Liệt Nguyệt Túy này là bảo bối của hắn, bảo bối đã được cất giấu nhiều năm.
Hoa Diệp cũng không có tham dự, hắn cũng không biết mọi người đang chúc mừng cho Sở Mộ.
Bất quá ai cũng không cảm thấy có chuyện gì lớn.
Ăn uống xong, mọi người lục tục trở về gian phòng của mình.
Là đội viên chính thức, thoát khỏi thân phận nhân vật mới, Sở Mộ được phân phối một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-dao-doc-than/1978537/chuong-1824.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.