Quý Du vùng vẫy bò dậy:
- Ngươi thắng.
Va chạm một kiếm kia chủ yếu là Chấn Sơn Kình trùng kích, làm bị thương cánh tay phải của gã, cơ bắp xương toàn thân như bị xé ra, nội tạng cũng bị trùng kích gây vết thương.
Lực lượng đáng sợ, dù Quý Du không cam lòng nhưng gã biết mình đã thua, bị đánh bại đường đường chính chính, không có gì để viện cớ.
Sở Mộ lạnh nhạt nói:
- Nếu ngươi không áp chế tu vi thì ta không địch lại một kiếm của ngươi.
Sở Mộ không vui vẻ vì đã đánh bại Quý Du, bởi hắn biết rõ có thể hạ gục được gã chỉ vì Quý Du ức chế tu vi xuống gấp trăm vạn lần. Nếu đối phương dốc hết sức thì Sở Mộ khó ngăn được một đầu ngón tay của người ta, sẽ bị nghiền nát.
Quý Du lau máu dính khóe môi:
- Cho dù ta áp chế tu vi thì độ tinh thuần kiếm nguyên hơn xa ngươi, về nắm giữ quy tắc cũng trên ngươi, uy năng kiếm kỹ cao hơn ngươi. Nhưng dù vậy ta vẫn thua dưới kiếm của ngươi, không phải ăn may.
Quý Du cười nói:
- Phong hào Chấn Thiên Kiếm Vương hiện tại thuộc về ngươi, ta chờ tu vi của ngươi tăng lên, có ngày lên đến cùng đẳng cấp với ta thì ta sẽ lại khiêu chiến với ngươi, khi đó mới thật sự quyết định quyền sở hữu phong hào.
Sở Mộ gật đầu nói:
- Được.
Quý Du dùng phong hào Chấn Thiên đã hơn một trăm năm, trong đó chất chứa lý tưởng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-dao-doc-than/1978231/chuong-1639.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.