Nam Vô giống như đã ngủ, từ đầu cho tới giờ đều là như vậy, bộ dáng không quan tâm chút nào. Bởi vì trước mắt còn không có đối thủ đáng để cho hắn chú ý.
Trận đấu tiếp tục, đến phiên người thứ một trăm bảy mươi tám, Lưu Hưng Thành lại không có tâm tư nhìn tiếp. Mà hung dữ nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, trong lòng nôn nóng, khó chịu.
Không những thứ tự của Sở Mộ tăng lên không ít, càng làm cho người ta không dám coi thường hắn.
Không có kiếm ý, không có áo nghĩa lại có thể đánh bại một Kiếm giả kiếm ý, áo nghĩa đạt tới tứ chuyển. Lực lượng khống chế đạt tới tầng trung nhập cảnh, Thiên Hoang kiếm thuật cũng nắm giữ tới cấp độ cao thâm, kinh nghiệm chiến đấu phong phú.
Có ít người suy nghĩ một ochust, nếu như Sở Mộ có thể vận dụng kiếm ý và áo nghĩa mà nói, như vậy sẽ mạnh tới trình độ nào chứ?
Khiến cho người ta thán phục, cũng làm cho người ta đố kỵ. Càng làm cho người ta tiếc hận. Một thiên tài như vậy, một yêu nghiệt như vậy, cứ như vậy bị hủy diệt. Thực sự là đáng tiếc, quá đáng tiếc.
Trận đấu tiếp tục, bởi vì Sở Mộ chiến thắng đối thủ, bước vào vị trí một trăm bảy mươi bảy, cho nên chiến đấu kế tiếp không có liên quan tới hắn. Mà đệ tử bị hắn đánh bại, biến thành người đứng thứ hai trăm hai mươi ba, lúc tới phiên hắn, hắn lại phải lựa chọn một đối thủ để chiến đấu.
Thắng thì tấn cấp lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-dao-doc-than/1977777/chuong-1308.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.