Bốn tuyệt trước mắt không có giao thủ, bởi vậy không biết bài danh thế nào. Bùi Vô Thủ rất muốn chiến một trận, nhưng mà ba người khác lại có ý lảng tránh.
Thiên Hoang biện viện rất lớn cũng có rất nhiều Kiếm giả vào ở. Có một ít người thuần túy là tới đục nước béo cò. Trừ Tứ tuyệt ra, những người khác tuyệt đại đa số đều không có tên tuổi gì. Sở Mộ cũng là một thành viên trong nhóm người không có tên tuổi đó.
Đương nhiên, nếu như hắn nguyện ý, trong khoảng khắc có thể quét ngang THiên Hoang biệt viện, không ai có thể ngăn cản hắn.
Bùi Vô Thủ năm lần bảy lượt khiêu chiến, Sở Mộ năm lần bảy lượt cự tuyệt. Không phải hắn sợ hãi, mà là hắn đã từng nhìn qua Bùi Vô Thủ chiến đấu. Thực lực quả thực rất cường đại, cũng coi như là thiên tài trong thiên tài. Nhưng ở trong mắt Sở Mộ mà nói, vẫn quá non, hoàn toàn không khiến cho hắn có hứng thú ra tay.
Chuyện này rơi vào trong mắt những người khác, Sở Mộ lần lượt cự tuyệt đó chính là sợ hãi. Cho nên lập tức có một đám người cười nhạo hắn.
- Ta sẽ khiến cho ngươi phải ra tay.
Bùi Vô Thủ nhìn bóng lưng Sở Mộ rời đi, lầm bầm nói.
Thời gian nhoáng cái trôi qua, lại hai ngày qua đi.
Một đạo thanh âm vang lên, truyền khắp Thiên Hoang biệt viện, muốn tất cả mọi người tập hợp trên bãi đất trống ở biệt viện.
Kích động tràn ngập trong lòng đám Kiếm giả ở trong biệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-dao-doc-than/1977704/chuong-1250.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.