- Vũ Văn công tử, nơi này không chào đón công tử. Công tử lập tức đi ra ngoài cho ta.
Nạp Lan Phong Hoa triệt để tức giận, giống như là một con sư tử cái phẫn nộ vậy.
- Đi ra ngoài? Ai dám đuổi ta đi ra ngoài?
Vũ Văn Vô Thiên liều lĩnh nói, bởi vì hắn có vốn liếng để liều lĩnh.
Mà trong Tiểu Đan các, quả thực cũng không có ai có thể đuổi hắn đi ra ngoài được. Ít nhất trong mắt mọi người lúc này là như vậy.
Bốn kiếm vệ của Vũ Văn Vô Thiên tản mát ra khí tức cường đại, khiến cho sắc mặt Nạp Lan Phong Hoa đại biến. Khí tức này so với khí tức của quản gia Nạp lan Hạc cũng không yếu hơn chút nào.
Tuy rằng tu vi Nạp Lan Hạc so với bốn kiếm vệ này cao hơn một chút, nhưng mà công pháp tu luyện lại không bằng đối phương.
- Giữ cửa cho ta.
Vũ Văn Vô Thiên nói, tôi tớ của hắn lập tức hành động, đang muốn đóng cửa lại.
Lúc này Sở Mộ biết rõ mình không thể ngồi yên không để ý tới.
- Đợi một chút.
Thanh âm lạnh nhạt vang lên, Sở Mộ đi tới.
- Lwan.
Vũ Văn Vô Thiên không thèm quay đầu mà nói với Sở Mộ. Hắn phát hiện ra Sở Mộ không có chút kiếm khí chấn động nào. Một đạo khí thế mạnh mẽ, lăng lệ ầm ầm trùng kích tới. Hai mắt hiện lên tinh mang, đồng thời quát, thanh âm như sấm sét.
Sắc mặt đám người Nạp Lan Phong Hoa bỗng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-dao-doc-than/1977680/chuong-1234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.