Chương trước
Chương sau
Sở Mộ chọn một căn phòng có sắc màu nâu vàng là chính, hơi xa xưa thê lương. Sở Mộ tu luyện Thiên Hoang kiếm điển vừa đúng thích hoàn cảnh như vậy, không khí này làm hắn dễ chịu.

Một tháng nói dài không dài nói ngắn cũng rất ngắn, có lẽ bế quan một lần là qua.

Căn phòng gần như là kiểu phong kín, tuy rất tò mò bên ngoài Thái Cổ Thần Thuyền nhưng không thể trông thấy.

Thái Cổ Thần Thuyền đang xuyên qua bóng đêm vô tận, dường như có từng đốm sáng nhanh chóng rút lui. Nếu có ai thấy sẽ cảm giác kỳ lạ như thời không thụt lùi.

Một trăm năm ánh sáng tức là bay với tốc độ ánh sáng cũng phải mất một trăm năm trời. Nhưng khi Thái Cổ Thần Thuyền vào trùng động thời không thì chỉ cần một tháng, tức là tốc độ đó nhanh đến không tả nổi.

Chớp mắt ba ngày trôi qua, Sở Mộ luôn tĩnh tu trong phòng.

Có người gõ cửa, Sở Mộ mở cửa ra. Tô Hạo Sa đứng trước cửa.

Tô Hạo Sa cười nói thẳng:

- Hai vị Kiếm Giả Thái Cổ phát ra khiêu chiến với chúng ta, muốn đi xem không?

Sở Mộ đồng ý ngay:

- Đi!

Sở Mộ bước ra ngoài, đóng cửa phòng rồi theo Tô Hạo Sa đi tầng một Thái Cổ Thần Thuyền.

Tầng thứ nhất có phòng điều khiển, có đại sảnh, có sân chuyên môn luyện kiếm, sân so kiếm. Trong đấu kiếm trường tụ tập nhiều Kiếm Giả, toàn là các Kiếm Tôn Cổ Kiếm đại lục.

Trên đấu kiếm đài ở đấu kiếm trường, một trong hai Kiếm Giả thanh niên ngẩng đầu ưỡn ngực đứng, tay cầm trường kiếm chỉ xéo mặt đất, biểu tình ngạo nghễ, ánh mắt sắc bén quét qua mọi người.

Khóe môi Kiếm Giả thanh niên cong lên hỏi:

- Còn ai muốn đi lên chiến, cho ta được kiến thức thủ đoạn của Kiếm Giả Cổ Kiếm đại lục không?

Nhiều Kiếm Giả Cổ Kiếm đại lục mắt chất chứa lửa giận nhìn chằm chằm Kiếm Giả Thái Cổ trên đấu kiếm đài. Kiếm Giả Thái Cổ khác ôm kiếm đứng dưới đài, cười tủm tỉm, mắt đầy khinh thường.

Dưới đấu kiếm đài, một Kiếm Giả khó khăn vùng vẫy gượng dậy, khóe môi chảy máu, sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên bị nội thương khá nặng.

Một thanh âm chất chứa tức giận vang lên:

- Để ta!

Một bóng người lao ra khỏi đám đông như chim ó đáp xuống đấu kiếm đài, trừng mắt đối phương, rút kiếm khỏi vỏ:

- Để Từ Thanh ta đây lĩnh giáo cao chiêu của ngươi!

- Khỏi phải nói tên ra, bởi vì ta chưa bao giờ nhớ tên kẻ thua cuộc.

Kiếm Giả Thái Cổ cười khẩy nói:

- Một kiếm, ta chỉ ra một kiếm là ngươi thua.

Từ Thanh sắc mặt âm trầm nói:

- Bớt nói nhảm đi.

Đôi mắt sắc bén như chim ưng nhìn đối phương chằm chằm, sắc bén như có thể đâm xuyên đối phương.

Kiếm Giả Thái Cổ lạnh lùng quát:

- Cút!

Kiếm Giả Thái Cổ huơ kiếm, trong phút chốc một luồng kiếm quang màu xanh phá không chém ra, lực lượng gió phát tán chấn động vô cùng sắc bén, để lại dấu rõ ràng trong không khí.

Đám Kiếm Giả có ý niệm tinh thần mạnh mẽ nhạy bén như Sở Mộ đều sửng sốt:

- Phong chi áo nghĩa!

- Không, không phải Phong chi áo nghĩa.

- Là Phong chi áo nghĩa, nhưng hình như khác với Phong chi áo nghĩa bình thường.

Nghi vấn nổi lên trong lòng.

Trong khoảnh khắc kiếm quang màu xanh siêu nhanh chém trúng Từ Thanh, gã không kịp né, chỉ mới giơ ngang kiếm đỡ đã bị chém trúng. Từ Thanh bay ngược ra, miệng phun máu rớt xuống đấu kiếm đài.

Tô Hạo Sa nhướng mày nói:

- Là Phong chi áo nghĩa giống như Phong chi áo nghĩa chúng ta lĩnh ngộ, nhưng dường như càng thuần túy hơn.

- Từ Thanh có thực lực Kiếm Tôn cực hạn vậy mà cũng thua.

- Đáng sợ thật, một kiếm đã đánh bại Từ Thanh. Chỉ có mười cường giả Kiếm Tôn mới đối kháng với bọn họ nổi.

Kiếm Giả Thái Cổ trên đấu kiếm đài kiêu ngạo nói:

- Nghe nói trong số các ngươi có mười người mạnh nhất, hôm nay Tư Đồ Tú ta tại đây xin chỉ dạy. Không biết mười cường giả Kiếm Tôn có chịu chỉ dạy không?

Khí thế uy mãnh tràn ngập, Liệt Sơn Hổ xuất hiện trên đấu kiếm đài:

- Hừ! Vậy thì để Liệt Sơn Hổ ta đây chỉ dạy cho ngươi!

Liệt Sơn Hổ như mãnh hổ xuống núi, khí thế đáng sợ khuếch tán làm Tư Đồ Tú sửng sốt, mắt lóe tia nghiêm túc hơn.

Tư Đồ Tú nói:

- Hy vọng ngươi đừng kém tới mức không đỡ được một kiếm của ta.

Trong lòng Tư Đồ Tú hơi trầm trọng nhưng ngoài miệng thì không yếu thế.

Liệt Sơn Hổ cười nhạt, trực tiếp rút kiếm. Tiếng hổ gầm vang lên, một con cọp nhảy lên khỏi Liệt Hổ kiếm, cọp nhảy lên cao xòe móng vuốt nhọn chụp mạnh xuống đầu Tư Đồ Tú, nếu bị chụp trúng thì sẽ bể đầu.

Tư Đồ Tú cười khẩy nói:

- Tài mọn!

Tư Đồ Tú như gió thổi nghênh hướng con cọp to lớn, một kiếm chém ra.

Đám Kiếm Giả Cổ Kiếm đại lục sửng sốt, cực kỳ giật mình. Sở Mộ cũng ngạc nhiên, hắn đã tự mình cảm nhận sự đáng sợ của mãnh hổ đó, hắn không dám cứng rắn đối diện nó, không ngờ Tư Đồ Tú dám làm như vậy.

Nhưng giây sau Tư Đồ Tú tựa làn gió né qua móng vuốt mãnh hổ, lướt qua con cọp, kiếm mang theo lực lượng Phong chi áo nghĩa cắt qua người mãnh hổ.

Một tiếng xoẹt nhẹ, mãnh hổ đáp xuống đất tan biến thành làn khói. Tư Đồ Tú xoay người giữa không trung, đáp xuống, vung trường kiếm. Ánh sáng xanh tụ tập trên thân kiếm, tốc độ của Tư Đồ Tú tăng lên gấp hai, nhanh kinh người.

Giữa không trung chỉ để lại từng đợt tàn ảnh. Liệt Sơn Hổ con ngươi co rút, gã không ngờ đối phương có thể một kiếm giết mãnh hổ của gã, nhanh chóng công kích lại gã.

Liệt Sơn Hổ không kịp suy nghĩ, dựa vào bản năng có thể làm ra phản ứng tốt nhất, gã vung kiếm chém. Kiếm quang to lớn phá không, cực kỳ dày nặng. Cùng lúc đó hai chân Liệt Sơn Hổ gấp khúc, lực lượng bùng nổ, đấu kiếm đài ầm vang. Liệt Sơn Hổ như thiên thạch bay ngược lên, lực lượng mạnh mẽ tụ tập trên Liệt Hổ kiếm, hoa văn trên kiếm lấp lánh sáng, loáng thopáng nghe tiếng hổ gầm.

Giết!

Va chạm cực kỳ mãnh liệt, năng lượng đáng sợ nổ tung, tàn phá gầm rống, như trời sụp đất nứt.

Tư Đồ Tú và Liệt Sơn Hổ đấu ngang tay, Kiếm Giả Thái Cổ khác tên Dương Liệt và Vạn Thành Tiên đấu ngang tài ngang sức, hai bên không sử dụng lực lượng kiếm đạo.

Kết quả này làm người ta rất ngạc nhiên, vì Tư Đồ Tú và Dương Liệt đều chưa đến ba mươi tuổi. Liệt Sơn Hổ gần bốn mươi tuổi, Vạn Thành Tiên bốn mươi mấy tuổi.

Trong phòng, Sở Mộ nhắm mắt trầm tư.

Sau khi đấu ngang tay thì hai Kiếm Giả Thái Cổ không còn khiêu khích nữa, tất cả yên tĩnh lại nhưng lòng nhiều người không bình tĩnh.

Theo lời Tư Đồ Tú, Dương Liệt nói thì bọn họ chỉ là đệ tử khá là bình thường trong Thiên Phong kiếm cung gì đó. Đệ tử bình thường hai mươi mấy tuổi đã đấu ngang tay với hai trong mười cường giả Kiếm Tôn Cổ Kiếm đại lục, điều này kích thích rất mạnh đến các Kiếm Tôn Cổ Kiếm đại lục.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.