- Một đóa Nhiếp Không hoa, hai ngàn một trăm vạn linh thạch cực phẩm, cái giá này đã hơi cao.
Dương Khai lần nữa lên tiếng, hắn đang do dự, có nên tiếp tục ra giá hay không.
- Hai ngàn một trăm năm mươi vạn.
Trác Bất Minh không buông tay, vẫn nghiến răng nghiến lợi hô như trước. So với mấy thứ khác, Nhiếp Không hoa là thứ hắn cần gấp nhất. Bwori vì những người khác không có lĩnh ngộ Không chi ý cảnh, duy chỉ có hắn lĩnh ngộ tới sáu thành chín.
- Hai ngàn hai trăm vạn, đây là cái giá cuối cùng của ta.
Dương Khai trầm ngâm một lát rồi mới mở miệng nói. Mặc dù hắn có chút tài phú, nhưng mà một khi tiếp tục cạnh tranh, coi như là mua được Nhiếp Không hoa, hơn phân nửa sẽ vô duyên với bảo vật sau đó.
Mà bây giờ đấu giá hội mới chỉ tiến hành được một nửa mà thôi. Đằng sau còn có một lượng lớn bảo vật đang chờ đợi đấu giá.
- Được, ta ra hai ngàn hai trăm năm mươi vạn.
Trác bất Minh nhìn thấy hi vọng.
Đạo thanh âm xa lạ kia cũng không có vang lên nữa, ba tức lại trôi qua.
- Hai ngàn hai trăm năm mươi vạn lần thứ nhất.
Thanh âm của Đổng trưởng lão vang lên, dừng lại một hơi. Không có ai ra giá, mà Trác Bất Minh lại toàn thân căng cứng, phảng phất như sắp chiến đấu, vẻ mặt ngưng trọng.
- Hai ngàn hai trăm năm mươi vạn lần thứ hai.
Thanh âm của Đổng trưởng lão vang lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-dao-doc-than/1977233/chuong-942.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.