Chương trước
Chương sau
Thiên phú của Kiếm Giả có vài loại, thiên phú tu luyện, thiên phú chiến đấu, thiên phú ngộ tính vân vân.

Người có thiên phú tu luyện mạnh chưa chắc thực lực cường đại, nhưng bất cứ Kiếm Giả nào muốn đi xa hơn trên con đường này thì thiên phú tu luyện không thể thiếu.

Từ xưa đến nay biết bao Kiếm Giả phong hoa tuyệt đại có ngộ tính và thiên phú chiến đấu đáng sợ có thể dễ dàng khiêu chiến vượt đẳng cấp, nhưng cuối cùng vì thiên phú tu luyện mà kẹt ở cảnh giới nào đó suốt đời không thể đột phá, chỉ đành tiếc nuối thành nắm đất vàng.

Phải nói thiên phú tu luyện là một lạch trời chặt bước tiến của biết bao Kiếm Giả phong hoa tuyệt đại.

Trong Trung Ương Chủ Kiếm Vực, đa số Kiếm Giả có thiên phú tu luyện lục phẩm tức là cực hạn ở đỉnh Nguyên Cực cảnh viên mãn. Ngẫu nhiên một, hai người siêu may mắn vì kỳ ngộ nào đó mà đột phá Nguyên Cực cảnh nhưng không thể tiếp tục thăng cấp.

Bởi vậy trong Trung Ương Chủ Kiếm Vực có nhiều Kiếm Giả thực lực Kiếm Tôn nhất, tuổi thọ Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh dài trên ngàn năm.

Sở Mộ bởi vì dùng Thanh Lan thánh quả và Thiên Hoang quả nên thiên phú tu luyện tăng lên tới lục phẩm, tức là cực hạn của hắn là Nguyên Cực cảnh.

Hiện giờ Sở Mộ đã tu luyện đến Nguyên Cực cảnh nhập môn, tuy muốn đến đỉnh Nguyên Cực cảnh viên mãn còn cần thời gian rát dài nhưng hắn cho rằng sẽ không quá lâu, khi đó sẽ phải lo rầu tìm cách nào đột phá.

Được Đoạt Thiên Đại Pháp cho Sở Mộ một con đường giải quyết khó khăn.

Đoạt Thiên Đại Pháp khác với Thiên Hoang quả. Sau khi dùng Thiên Hoang quả sẽ trực tiếp thăng cấp, nhưng tối đa chỉ có thể tăng lên một phẩm cấp. Hơn nữa Thiên Hoang quả rất ít ỏi, cực kỳ khó có được.

Đoạt Thiên Đại Pháp thì khác, tuy không thể thăng cấp trong thời gian ngắn nhưng miễn là tu luyện thì sẽ từ lượng biến sang chất biến, vững chắc thăng cấp và luôn tăng tiến.

Đôi mắt Sở Mộ sâu thẳm:

- Hai cách...

Đoạt Thiên Đại Pháp có hai cách tu luyện, một cách là thuận theo tự nhiên, ưu điểm ổn định, sẽ không có phản ứng xấu gì. Nhưng cần thời gian rất dài, thường cần mười năm, hai mươi năm hay lâu hơn nữa.

Cách khác thì hơi tà ác, đó là cướp thiên phú tu luyện của Kiếm Giả khác, hấp thu thiên phú tu luyện của người ta biến thành của mình. Đương nhiên chỉ hấp thu một phần cực kỳ ít ỏi, nhưng miễn là số lượng nhiều thì có thể tăng tiến trong thời gian ngắn, cũng có nói sẽ không có tác dụng phụ gì. Yêu cầu duy nhất là phải có linh hồn, ý chí cường đại.

- Nhìn như không có tác dụng phụ nhưng thật ra khi cảm nhận được khoái cảm thiên phú tăng lên rất dễ sa ngã, khó mà thoát ra.

Tu La Kiếm Vương nói:

- Khi không thoát ra được thì cuối cùng sẽ đánh mất bản tâm, ngươi tự tưởng tượng kết quả đi.

Nghe Tu La Kiếm Vương nói Sở Mộ liền hiểu lợi và hại trong đó. Hèn gì cách thành công nhanh có nói cần linh hồn, ý chí mạnh mẽ, vì linh hồn và ý chí mạnh thì mới có tự chủ mạnh, mới không dễ đánh mất bản tâm sa ngã vào, cuối cùng vạn kiếp bất phục.

Tu La Kiếm Vương nói:

- Ngươi nên tự biết hậu quả, tu luyện như thế nào thì ngươi tự hiểu, ta không nói nhiều.

Sở Mộ gật đầu, đúng là hắn có cách nghĩ của mình.

Sở Mộ cất ngọc bội màu đen hình giọt nước vào không gian oản luân, hắn tiếp tục đi tới.

***

Kiếm Giả trung niên áo đen sắc mặt âm trầm, đôi mắt như rắn độc trong bóng đêm lấp lóe tia sáng lạnh khiến người kinh dị.

Kiếm Giả trung niên áo đen liếc mắt qua ngừng lại trên mặt Tư Không Kiện, ngữ điệu lạnh như gió cực bắc:

- Tư Không Kiện, ngôi mộ này là ta tìm đến trước tiên, giờ hãy mang người của ngươi cút đi!

Tư Không Kiện không phật lòng, mỉm cười nói:

- Thương Dương, báu vật luôn là người có đức sẽ được, xem tình huống trước mắt thì ta là người có đức.

Thương Dương đơn độc một mình, phe Tư Không Kiện có tám người. Chỉ tính thực lực của Tư Không Kiện đã không thấp hơn Thương Dương, cộng thêm tám người khác bắt tay nhau đủ giết Thương Dương.

Một thanh âm vang lên:

- Nói hay lắm, báu vật luôn là người có đức sẽ được, nhưng ta cho rằng ta muốn là người có đức!

Kiếm Giả trung niên áo tím đột nhiên xuất hiện, cũng đi một mình, ba người thành góc tam giác.

Tư Không Kiện biến sắc mặt, nheo mắt bắn ra tia sáng lạnh, ngữ điệu uy hiếp nói:

- Chu Huyễn, ngươi cũng định góp vui sao? Nên biết có một só náo nhiệt không thể góp vui, sẽ mất mạng.

Chu Huyễn nhếch môi, khuôn mặt tràn đầy tự tin, lạnh lùng nói:

- Chu Huyễn ta đây đồng ý lời ngươi nói, nhưng náo nhiệt này chưa đủ tư cách khiến ta bỏ mạng.

Không khí trở nên căng thẳng, khí tiêu sát lan tràn bốn phía hình thành bão tố kêu vù vù.

Đột nhiên một bóng người xuất hiện phá vỡ tiêu sát này, hấp dẫn sự chú ý của họ.

Ba sát khí cuồng bạo trùng kích nhưng người đến không nhúc nhích, bóng dáng âm u tựa như bò ra từ địa ngục mang đến cảm giác âm trầm nặng nề, hơi thở kỳ lạ khiến người nhíu chặt mày tràn ngập.

Thanh âm nặng nề vang lên tựa mãnh thú gầm rống:

- Cho các ngươi hai lựa chọn, cút hoặc... chết!

Đám người Tư Không Kiện biến sắc mặt, ai nấy lộ sát ý.

Tính tình Thương Dương kém nhất, tức giận quát, rút kiếm ra:

- Ngươi mới chết!

Kiếm quang đen ngòm như hắc ám nuốt mất tia sáng rạch phá không trung chém hướng bóng người.

Tư Không Kiện, Chu Huyễn thấy Thương Dương ra tay thì thả lỏng bàn tay. Hai người biết rõ có ba mươi hai người vào tầng thứ bốn, ba người thực lực mạnh nhất, nên Thương Dương đã ra tay thì người kia chết chắc.

Kiếm quang màu đen xẹt qua không trung, bóng người chợt lóe, kiếm quang đen biến mất.

Không, không phải biến mất mà là xuất hiện sau lưng người đó rồi bay đi xa, như thể kiếm quang đen xuyên qua bóng người kia, như thể người đó chỉ là ảo ảnh.

Thương Dương sửng sốt, Tư Không Kiện, Chu Huyễn ngạc nhiên.

Thương Dương nhe răng cười:

- Hơi thú vị.

Thương Dương vung kiếm khí đen ngòm hẹp dài ra, kiếm quang đen rậm rạp hình thành lưới kiếm bao phủ người đó.

Thanh âm khàn khàn trúc trắc vang lên:

- Tài mọn!

Người đó chỉ một cái, lưới kiếm đen vỡ nát, người đó tăng tốc tựa hồn ma xuất hiện trước mặt Thương Dương, nhanh đến không thể bắt giữ.

Con ngươi Thương Dương trợn to, một vệt sáng lạnh sâu thẳm phóng lớn trước mặt gã, vệt sáng như đến từ hư vô, sát khí khiến gã run lẩy bẩy.

Thương Dương hét to:

- Cút!

Thương Dương bộc phát kiếm nguyên toàn thân, kiếm như luồng sáng vụt qua, gã nhấc chân lùi nhanh ra sau.

Bóng dáng kia như giòi trên mu bàn chân vặn vẹo quỷ dị né nhát kiếm của Thương Dương, kiếm đâm ra đổi thành quét ngang.

Phụt!

Thương Dương bay ngược ra, phun ngụm máu, chỉ mới đối mặt đã bị đánh thương. Tư Không Kiện, Chu Huyễn trợn to mắt tràn đầy ngạc nhiên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.