Chương trước
Chương sau
- Một kiếm đánh bại ta...?

Diêu Tường há hốc mồm, mắt xoe tròn, biểu tình khó tin như đang nghe ảo giác.

Diêu Tường tức giận bật cười nói:

- Ha ha ha ha ha ha ha! Một kiếm đánh bại ta? Từ khi ta sinh ra cho đến bây giờ đây là câu buồn cười nhất, đời ta có lẽ không nghe câu nào mắc cười hơn thế!

Tiếng cười to của Diêu Tường xuyên qua phong cấm truyền bá ra ngoài, rơi vào tai mỗi Kiếm Giả. Trăm vạn khán giả sửng sốt rồi cười phá lên như nghe câu gì buồn cười nhất thế giới.

Tư liệu một trăm Kiếm Hào dự thi bị người đóng thành sách, trăm vạn khán giả hầu như mỗi người một quyển. Bọn họ chỉ biết Sở Mộ ba năm trước trở thành Kiếm Hào, không biết thực lực của hắn là số một trong mười Kiếm Hào Đại Khôn Kiếm phủ. Kiếm phủ sớm cấm không được truyền bí mật này ra ngoài.

Vì vinh diệu của Kiếm phủ nên các học viên xem như mình không biết gì.

Bởi vậy bây giờ Sở Mộ bị coi là kẻ ngông cuồng vô tri. Các Kiếm Giả của chín Kiếm phủ khác ngạc nhiên, cười cười, đều cảm thấy đệ tử này của Đại Khôn Kiếm phủ quá ngông cuồng vô tri.

Đường trưởng lão ở trên trời lắc đầu khẽ thở dài:

- Lực lượng khí vận đúng là hoàn toàn xuống dốc.

Đường trưởng lão thì thào giọng nói chỉ mình nghe thấy:

- Nếu vậy thì cần gì xin ta sắp xếp kiểu như vậy.

Người Đại Khôn Kiếm phủ, đặc biệt là Bách Lý Giang Hà, chín vị Kiếm Hào đều mắt sáng rực. Qua một năm tiếp xúc bọn họ hiểu Sở Mộ không là kẻ ngông cuồng hời hợt, bây giờ hắn nói như thế thì...

Trong đầu bọn họ cùng nảy ra một suy nghĩ, cực kỳ kích động:

- Chẳng lẽ Sở Mộ thật sự có thể một kiếm đánh bại đối phương?

Nếu Sở Mộ thật sự có thể đánh bại đối phương trong một kiếm sẽ là khích lệ lớn cho Đại Khôn Kiếm phủ, sĩ khí sẽ bay lên cái vèo.

Diêu Tường chợt ngừng người, hóa thành gió mạnh xông hướng Sở Mộ, mắt hấp háy ánh sáng xanh vì di chuyển quá nhanh mà để lại hai vệt xanh trong không khí.

Diêu Tường vừa lao nhanh vừa chém nhát kiếm, quát to:

- Hãy xem ta ba kiếm đánh bại ngươi!

Vù vù vù vù vù!

Diêu Tường vung cổ tay, ba phần linh khí thiên địa nhanh chóng tụ lại, kiếm khí cực phẩm màu xanh quét ra từng đợt phong nhẫn cực kỳ ngưng thực, mép rìa sắc bén như lưỡi kiếm khí cực phẩm. Mấy trăm phong nhẫn rậm rạp phô thiên cái địa đổ ập vào Sở Mộ.

Kiếm kỹ của Kiếm Hào: Liệt Phong Bách Nhẫn Kích!

Một khi bị đánh trúng sẽ bị xé rách kiếm khí hộ thể thật dễ dàng, bảo giáp thượng phẩm cũng khó ngăn cản, bị tổn hại nặng ngay.

Hơn nữa tốc độ Liệt Phong Bách Nhẫn Kích siêu nhanh, khó thể né tránh, chớp mắt vượt qua mấy chục bước đến gần Sở Mộ mười thước.

Mọi người trợn tròn mắt. Người Đại Khôn Kiếm phủ muốn xem Sở Mộ phản kích thế nào, những người khác muốn nhìn hắn bị đánh trúng sẽ chật vật thê thảm ra sao.

Bọn họ cảm thấy Sở Mộ chỉ biết nói mạnh miệng, hắn mà bị đánh trúng thê thảm thất bại thì bọn họ mới thấy sung sướng trong lòng.

Trảm Yêu kiếm ra khỏi vỏ, một kiếm chém thẳng từ trên xuống dưới. Bốn phần linh khí thiên địa nhanh chóng tụ lại, Thiên Hoang kiếm khí rót vào Trảm Yêu kiếm. Tê Liệt ý cảnh lan tràn, màu ám kim phủ lên Trảm Yêu kiếm, kiếm thế chi cực gột rửa, Chấn Thạch Kình phát động.

Hàng loạt động tác hoàn thành trong chớp mắt, mọi người chỉ thấy Sở Mộ chém ra nhát kiếm, đa số người thậm chí không thấy rõ hắn làm sao rút kiếm ra. Chợt thấy một vầng trăng khuyết ám kim dài hơn mười thước chém rách khung trời.

Tiếng vù vù dày đặc nhỏ đến không thể nghe thấy, trăng khuyết ám kim chói lòa rực rỡ chặt đứt khung trời bắn tới trước, nơi đi qua hình thành khu vực chân không, có cái đuôi vệt vàng kéo dài như đuôi sao băng.

Mọi người bị nhát kiếm hấp dẫn ánh mắt như nam châm hút sắt vụn, không thể dời mắt, không chớp mắt một cái được, tinh thần bị hút mất.

Không thể hình dung một kiếm này khoảnh khắc tỏa sáng rực rỡ, nhát kiếm kinh diễm không thể miêu tả bằng lời nói. Cảm giác như nhát chém của thiên thần, bẻ gãy nghiền nát. Mấy trăm phong nhẫn sắc bén ngưng thực nháy mắt tan vỡ thành luồng gió xanh phần phật quay quanh hai bên trăng khuyết ám kim như hộ vệ.

Kiếm kỹ của Kiếm Hào: Chấn Thạch Dao Động Kiếm!

Đám người Đại Khôn Kiếm phủ lộ biểu tình kích động.

Diêu Tường biến sắc mặt nói:

- Không thể nào!

Diêu Tường cảm giác trước mắt tối sầm như màn đêm buông xuống, trăng khuyết ám kim xé rách hắc ám chém nhanh đến. Không thể né tránh, Diêu Tường buộc phải điều động ba phần linh khí thiên địa hình thành phòng hộ, giơ kiếm ngang trước ngực.

Trăng khuyết ám kim khoảnh khắc xé rách ba phần linh khí thiên địa đánh mạnh vào kiếm khí của Diêu Tường, lực lượng cực kỳ cường đại xé rách kiếm khí hộ thể. Chấn Thạch Kình đáng sợ làm Diêu Tường không cầm chắc kiếm khí cực phẩm, kiếm bay sang bên, bàn tay gã vặn vẹo, đã bị thương.

Bùm!

Trường bào trên người Diêu Tường rách toạc, bảo giáp thượng phẩm tỏa sáng chói mắt rồi tan biến trước trăng khuyết ám kim. Tiếng răng rắc vang lên, bảo giáp thượng phẩm vỡ nát, Diêu Tường như đạn pháo bay ngược ra đụng mạnh vào phong cấm, phản lực to lớn làm gã bật ngược về, đầu đập tới trước, há to mồm phun mũi tên máu.

Rầm!

Diêu Tường nằm sấp dưới đấu kiếm đài, bị đụng đầu rơi máu chảy, đấu kiếm đài rung rung.

Trái tim mọi người cùng rung theo, cảm giác như bị cây búa đập mạnh vào ngực nghẹt thở.

Cả Quyết Thiên kiếm trường chìm trong tĩnh lặng quy dị, tiếng hít thở cũng biến mất.

Một giây, hai giây, ba giây.

Một con rồng khí vận bay ra khỏi người Sở Mộ chui vào thân thể Diêu Tường rồi lao ra, dài hơn một trượng.

Ba mươi giây sau, Diêu Tường tỉnh lại từ hôn mê, khó khăn co giật, rên rỉ.

Phủ chủ Vương phủ Đại Càn Kiếm phủ phản ứng lại ngay, vội quát to:

- Mau đưa hắn xuống!

Lập tức có một trưởng lão vọt lên đấu kiếm đài nâng Diêu Tường dậy, tay chộp không khí, kiếm khí cực phẩm của gã rơi vào tay. Trưởng lão hung tợn trừng Sở Mộ, tiếng hừ lạnh như kiếm quang đâm vào màng tai hắn.

Sở Mộ cau mày, tiếng hừ khiến tinh thần hắn chấn động, thế giới tinh thần lung lay, khí huyết cuồn cuộn.

May mắn lực lượng linh hồn của Sở Mộ cực kỳ mạnh, chỉ bị chấn động rồi mấy giây sau trở lại bình thường. Đáy mắt Sở Mộ lóe sát khí, hắn đã sinh ra sát ý với trưởng lão Nguyên Cực cảnh của Đại Càn Kiếm phủ.

Trưởng lão Đại Càn Kiếm phủ lắc người mang theo Diêu Tường và kiếm của gã rơi khỏi đấu kiếm đài quay về trận doanh Đại Càn Kiếm phủ, vội dùng đan dược chữa nội ngoại thương cho gã.

Công nhận lúc này trông Diêu Tường cực kỳ thảm, tuy đã tỉnh nhưng người mềm nhũn mặc người loay hoay.

Đường trưởng lão tỉnh táo lại từ giật mình, lớn tiếng tuyên bố:

- Chấn Thiên Kiếm Hào Sở Mộ thắng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.