Chương trước
Chương sau
- Thất trưởng lão, ta biết rõ ngươi đau xót nhi tử, nhưng mà Sở Mộ này là đệ tử Đồng Kiếm bảng của Đại Khôn kiếm phủ, hiện tại lại đang chấp hành nhiệm vụ. Có lẽ ngươi hiểu rất rõ điều này đại biểu cho cái gì.

Tam trưởng lão đang ngồi cũng chậm rãi đứng dậy, không nhanh không chậm nói.

- Tam trưởng lão nói chí lý. Huống chi trước mắt chúng ta chỉ tra ra được Thường Tự Tại chết có liên quan tới Sở Mộ, cũng không nhất định là Sở Mộ động thủ. Coi như là đệ tử đứng thứ nhất Đồng Kiếm bảng cũng đừng mơ chém giết Kiếm giả Khí Hải cảnh tiểu thành. Chứ đừng nói là một đệ tử đứng vị trí một trăm.

Tứ trưởng lão cũng phụ họa.

- Hừ, người chết không phải là con các ngươi.

Thất trưởng lão càng thêm tức giận, chỉ là cũng không có mất đi lý trí.

- Đại trưởng lão, việc này ngươi thấy thế nào?

Gia chủ Thường gia lạnh lùng nhìn Thất trưởng lão, ánh mắt này khiến cho toàn thân Thất trưởng lão run lên, như bị tích tỉnh, lửa giận biến mất hơn phân nửa.

- Tự Tại chết có liên quan tới Sở Mộ, người động thủ có lẽ là một người khác.

Đại trưởng lão một mực nhắm mắt cũng không có mở hai mắt ra, không nhanh không chậm nói:

- Điểm này có thể tiếp tục tra ra, một khi tra ra hung thủ, nếu không phải thế thực Thường gia chúng ta không đắc tội nổi thì chém giết toàn bộ. Về phần Sở Mộ, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha. Hắn đã là đệ tử kiếm phủ thì để cho đệ tử kiếm phủ đối phó với hắn.

Đại trưởng lão vừa nói xong, gia chủ Thường gia và mấy trưởng lão khác cảm thấy vui vẻ, hai mắt sáng ngời.

- Đại trưởng lão, ý ngươi là để cho đám người Thần nhi đối phó với Sở Mộ?

Gia chủ thường gia thử hỏi một câu, hai mắt chợt sáng ngời, không ngờ lại vỗ tay đồng tình:

- Đúng vậy, đám người Thần nhi cũng là đệ tử kiếm phủ, hơn nữa lại là đệ tử của vương phủ trong kiếm phủ. Chỉ cần Sở Mộ này không chết, sớm muộn cũng tiến vào vương phủ. Đến lúc đó lại cho đám người Thần Nhi ra tay đối phó với hắn.

- Đúng vậy.

Đại trưởng lão vẫn nhắm hai mắt như trước, gật đầu.

- Thôi được rồi, tiếp tục tra. Về phần Sở Mộ này để cho đệ tử kiếm phủ cùng với đám Thần nhi đối phó với hắn.

Gia chủ Thường gia cười lạnh, liếc mắt nhìn về phía Thất trưởng lão:

- Thất trưởng lão, kết quả này ngươi hài lòng chứ?

Vẻ mặt Thất trưởng lão âm trầm, bờ môi giật giật. Hắn đứng dậy chắp tay với gia chủ Thường gia, không nói một câu, vẻ mặt không biểu tình, không nhìn ra cái gì. Nhưng kỳ thực trong lòng hắn có suy nghĩ của riêng mình.

Thường gia thương nghị chấm dứt, các trưởng lão tán đi.

Vào đêm, một đạo bóng đen không chút tiếng động từ trong phòng đi ra, cẩn thận từng ly từng ty tránh kiếm vệ tuần tra của Thường gia. Một thân y phục màu đen khiến cho hắn dung nhập vào trong bóng đêm. Hơn nữa khí tức toàn thân nội liễm khiến cho không ai chú ý ra được.

Tránh đi từng đợt kiếm vệ tuần tra, không thể không nói, Thường gia thủ vệ sâm nghiêm. Trước đó là chuyện vô cùng tự hào, nhưng mà bây giờ lại khiến cho bóng đên này vô cùng bất đắc dĩ, thậm chí là không còn kiên nhẫn.

Nhưng bóng đen này biết, hắn phải kiên nhẫn, lặng lẽ ẩn nấp. Sau khi rời khỏi Thường gia, rời khỏi Biên Hoang thành không cần phải ẩn thân như vậy nữa.

Rốt cuộc sau khi tránh đi nhiều kiếm vệ tuần tra, bóng đen rốt cuộc cũng đi tới hậu viện Thường gia, chỉ cần nhảy ra khỏi hậu viện của Thường gia là có thể nhanh chóng rời khỏi Biên Hoang thành.

- Lão thất, quả nhiên ngươi vẫn đi ra.

Một tiếng than nhẹ vang lên, lại khiến cho thân ảnh đang muốn nhảy ra khỏi hậu viện run lên. Hắn dừng lại trước bờ tường hậu viện, chỉ thấy một đạo thân ảnh khác lúc này cũng xuất hiện sau lưng hắn.

- Lão tứ, Tự Tại là nhi tử duy nhất của ta.

Bóng đen này nói ra từng câu từng chữ, mỗi một câu một chữ đều ẩn chứa thù hận khắc cốt ghi tâm.

- Lão thất, ta hiểu tâm tình của ngươi, cũng hiểu rõ ngươi phẫn nộ. Nhưng mà hết thảy phải lấy gia tộc làm trọng.

Tứ trưởng lão dùng lời nói thấm thía nói.

- Lão tứ, ngươi định ngăn cản ta sao?

Thất trưởng lão căn bản không nghe lọt tai lời nói của Tứ trưởng lão.

- Lão thất, ngươi tội gì phải làm vậy?

Lại một giọng nói vang lên, tới từ phía khác. Là Nhị trưởng lão và Ngũ trưởng lão tới.

- Lúc hội nghị ban ngày, gia chủ đã nhìn ra ý đồ của ngươi. Tuy rằng chúng ta cũng muốn ra tay, nhưng mà chúng ta phải lấy gia tộc làm trọng.

Nhị trưởng lão chậm rãi khuyên.

Trong lòng Thất trưởng lão phẫn nộ và không cam lòng, bị ba trưởng lão vây quanh. Thực tế thực lực ba người này đều hơn hắn, hắn cản bản không có khả năng rời đi. Như vậy rốt cuộc nên làm thế nào?

Sở Mộ cũng không biết sách lược của Thường gia, nếu không dưới lửa giận của Thất trưởng lão Thường gia, chỉ sợ hắn sẽ gặp nguy hiểm.

Nhoáng một cái, lại mấy ngày trôi qua, Sở Mộ rốt cuộc đã hoàn toàn Thiên Hoang hóa nội tạng trước đó chưa hoàn toàn Thiên Hoang hóa. Đến lúc này, kể cả trái tim, Sở Mộ đã có bốn nội tạng hoàn thành Thiên Hoang hóa.

- Phục dụng Thiên Hoang đan thượng phẩm mới hoàn toàn Thiên Hoang hóa bộ phận còn đang dang dở. Xem ra mười khỏa Thiên Hoang đan thượng phẩm mới bằng một khỏa Thiên Hoang đan thượng cổ.

Sở Mộ thầm nghĩ.

Luận số lượng, một khỏa Thiên Hoang đan thượng cổ tương đương với một khỏa Thiên Hoan đan thượng phẩm. Nhưng mà Thiên Hoang đan thượng cổ ẩn chứa Tiên Hoang khí tinh thuần. Mà Thiên Hoang đan thượng phẩm thì ẩn chứa hoang khí tinh thuần. Trong đó khác biệt vô cùng rõ ràng.

Như vậy cũng chỉ có dùng Thiên Hoang đan vương phẩm luyện chế ra Thiên Hoang đan, như vậy mới có thể so sánh với Thiên Hoang đan thượng cổ.

- Xem ra những Thiên Hoang đan này cũng không đủ để ta tiêu hao.

Thầm nghĩ một tiếng, Sở Mộ lại lấy ra Thiên Hoang đan phục dụng tu luyện.

Một mực ngây ngốc trong động phủ, Sở Mộ luôn đeo Thực linh châu không ngừng thu nạp linh khí cung quanh. Tu vi kiếm khí của hắn cũng theo tu luyện mà dần dần tăng lên.

Mười khỏa Thiên Hoang đan hạ phẩm tương đương với một khỏa Thiên Hoang đan trung phẩm. Mười khỏa Thiên Hoang đan trung phẩm tương đương với một khỏa Thiên Hoang đan thượng phẩm. Mà mười khỏa Thiên Hoang đan thượng phẩm mới bằng một khỏa Thiên Hoang đan thượngcổ.

Hoàn thành Thiên hoang hóa một tạng phủ cần tiêu hao nửa khỏa Thiên Hoang đan thượng cổ, tương đương với năm khỏa Thiên Hoang đan thượng phẩm, là năm mươi khỏa Thiên Hoang đan trung phẩm, là năm trăm khỏa Thiên Hoang đan hạ phẩm. Cứ như vậy mà tính toán. Sở Mộ biết rõ đám Thiên Hoang đan hắn thu mua từ Biên Hoang thành quá ít, hoàn toàn không đủ dùng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.