Chương trước
Chương sau
- Coi như ngươi vận tốt.

Đệ tử Hắc Ưng kiếm phủ hung hăng nhìn Sở Mộ, vô cùng không cam lòng để lại một câu ngoan độc rồi quay người đi vào trong cánh cửa tràn ngập ánh sáng, biến mất không thấyi ì nữa.

- Ài, thực sự là đáng tiếc nha.

Đệ tử Chân Viêm kiếm tông lắc đầu, cũng quay người đi vào trong cánh cửa tràn ngập ánh sáng rồi biến mất không thấy gì nữa.

Trong cả đại sảnh cũng chỉ còn lại một mình Sở Mộ.

Nếu như chỉ một mình đệ tử Hắc Ưng kiếm phủ Sở Mộ sẽ trực tiếp ra tay, đáng tiếc thời cơ không đúng.

Hơi lắc đầu, Sở Mộ không có lập tức tiến vào cánh cửa tràn ngập ánh sáng kia mà duỗi bàn tay trái ra, ánh mắt nhìn vào đồ vật trong tay.

Trong tích tắc, vẻ mặt Sở Mộ khẽ giật mình, tiếp theo trong mắt hiện lên vẻ cuồng hỉ.

Toàn thân màu trắng, phong cách cổ xưa, có rất nhiều đường vân thần bí giao thoa. Những đường vân này toàn bộ đều kết nối với nhau.

Oản luân không gian.

Đúng vậy, bảo vật Sở Mộ thu được chính là oản luân không gian, hơn nữa còn là oản luân không gian màu trắng, oản luân không gian thượng phẩm.

Hít sâu một hơi, Sở Mộ làm cho cảm xúc của mình bình tĩnh lại, khôi phục lại tỉnh táo. Tiếp đó, bắt đầu nhận chủ.

Ý niệm quét qua, không gian bên trong oản luân không gian màu trắng này có chừng một trăm thước vuông, lớn hơn oản luân không gian màu đen chừng mườia ần. Chuyện này đồng nghĩa với việc Sở Mộ có thể để thêm được rất nhiều đồ vật.

Tuy rằng đạt được oản luân không gian thượnpg hẩm, nhưng mà Sở Mộ cũng không có bỏ đi oản luân không gian trung phẩm. Giá trị của oản luân không gian trung phẩm cũng không kém, hơn nữa ở trong Thiên Hoang địa cung này, Sở Mộ còn không biết có thể đoạt được thêm những vật khác hay không.

Nói không chừng tới lúc đó còn cần không gian chứa đồ nữa.

Tay trái vốn đeo oản luân không gian, tay phải lại đeo oản luân không gian thượng phẩm vừa mới đạt được. Sở Mộ cũng không có đem đồ trên oản luân không gian trung phẩm vào trong oản luân không gian thượng phẩm, bởi vì làm như vậy cũng không cần thiết.

- Thiên Hoang địa cung, mặc kệ sự tồn tại của ngươi là có mục đích gì. Tóm lại, đây là một nơi không tệ.

Sở Mộ âm thầm nói, thu hồi ánh mắt từ trên oản luân không gian bên tay phải, ống tay áo rơi xuống, che lại. Hắn sải bước đi tới cánh cửa sáng ngời kia rồi lách mình tiến vào bên trong.

Chợt, theo Sở Mộ biến mất, cánh cửa tràn ngập ánh sáng kia cũng biến mất. Đại sảnh lần nữa khôi phục lại vẻ yên tĩnh, bốn đầu hoang thi trên mặt đất cũng biến mất. Phong cấm trước bốn cánh cửa tối đen như mực cũng tự động xuất hiệ.n

....

- Đại Ri thiên chiếu.

Một kiếm có trăm đạo quang mang bắn ra, mỗi một đạo quang mang đều ẩn chứa nhiệt độ cao, nóng bỏng đáng sợ. Giống như ánh nắng mặt trời vậy, trút xuống mục tiêu.

Đây là một chiêu trong môn Cổ Kiếm thuật gọi là Đại Ri kiếm thuật.

- Phong quyển lâu tàn.

Một kiếm, có gió rít gào, có cơn lốc khủng bố tập kích, giống như muốn cuốn đi hết thảy, không thể ngăn cản.

Hai chiêu Cổ Kiếm thuật lập tức va chạm, kiếm khí khủng bố bắn ra bốn phương tám hướng, thanh thế to lớn chấn động tám phương. Kiếm khí phong hệ và hỏa hệ sắc bén vô cùng bắn ra bốn phía, đánh lên trên vách tường, mặt đất.

Sau khi Sở Mộ tiến vào trong cánh cửa tràn ngập ánh sáng đã xuất hiện ở trong mật thất này. Vừa mới tiến vào đã thấy hai ngườidđg ganiao chiến, vô cùng kịch liệt.

Hai mắt đảo tới đảo lui, Sở Mộ nhìn rõ song phương đang giao chiến, trong đó một người là đệ tử Hắc Ưng kiếm phủ, thi triển Cổ Kiếm thuật phong hệ, kiếm thuật lĩnh ngộ cũng là ý cảnh phong hệ, ước chừng đạt tới sáu thành hai tiêu chuẩn.

Một người khác là đệ tử Đại Khôn kiếm phủ, lại là một đệ tử nội môn trong cửu viện, hiện đang giữ chức bang chủ Ngạo Kiếm bang - Chu Thiên Chiếu.

Chu Thiên Chiếu lĩnh ngộ Hỏa chi ý cảnh, trình độ lĩnh ngộ cũng đạt tới sáu thành hai tiêu chuẩn, trình độ so với đệ tử Hắc Ưng kiếm phủ không so trên dưới. Luận uy lực Cổ Kiếm thuật cũng không kém nhiều. Bởi vậy chiến đấu giữa hai người này tới bây giờ còn chưa phân ra thắng bại.

- Sở sư đệ, ngươi tới vừa vặn, mau ra tay, giúp ta giết chết tên này.

Chu Thiên Chiếu và đệ tử Hắc Ưng kiếm phủ đều chú ý tới người mới tới. Nhìn thấy là Sở Mộ, Chu Thiên Chiếu lập tức mừng rỡ nói.

Đệ tử Hắc Ưng kiếm phủ nhướng mày, một mình Chu Thiên Chiếu hắn đối phó đã rất là khó khăn, lại tới một người coi như tu vi chỉ có Hóa Khí cảnh đại thành đỉnh phong nhưng cũng đủ để thay đổi cục diện.

Trong nháy mắt đệ tử Hắc Ưng kiếm phủ này lui về phía sau. Mật thất này không lớn cũng không nhỏ, hắn nhanh chóng kéo giãn khoản gcách với Chu Thiên Chiếu, đồng thời quát:

- Đám Thiên Hoang thạch trong này là của các ngươi, ta không tranh đoạt với các ngươi nữa.

Ánh mắt Chu Thiên Chiếu và Sở Mộ đồng thời nhìn về một đống đá màu vàng trong mật thất, hai mắt tỏa ra tinh mang.

Thiên Hoang thạch.

Một khối Thiên Hoang thạch hạ phẩm có thể đổi được mười vạn học phần, một khối Thiên Hoang thạch trung phẩm có thể đổi được năm mươi vạn học phần. Mặc kệ Sở Mộ hay là Chu Thiên Chiếu, đây đều là một số lượng thu nhập cực lớn.

- Giết ngươi, những hoang thạch này sẽ là của ta...

Ánh mắt Chu Thiên Chiếu rời đống Thiên Hoang thạch, nhìn về phía đệ tử Hắc Ưng kiếm phủ cách đó hơn chục thước, trong mắt có sát cơ lạnh lẽo lập lòe, miệng lạnh lùng nói.

- Giết ta? Ta chỉ rời khỏi đây mà thôi, đối với các ngươi mà nói cũng không có bao nhiêu chỗ tốt.

Đệ tử Hắc Ưng kiếm phủ vội vàng nói, tuy rằng là nói như vậy, nhưng mà một khi bị giết chết ở đây, tuy rằng không phải bị giết chết chân chính. Nhưng lại bị truyền tống ra khỏi Thiên hoang cảnh trong Thiên Hoang địa cung, không có duyên với đủ loại kỳ ngộ ở đây.

- Bớt sàm ngôn đi.

Sát khí của Chu Thiên Chiếu bắn ra, huy động một kiếm, từng đạo Tiên Thiên kiếm khí hỏa hệ ẩn chứa Hỏa chi ý cảnh giống như cơn lốc đánh ra, rậm rạp, chằng chịt bao phủ đệ tử Hắc Ưng kiếm phủ:

- Sở sư đệ, người này là đệ tử Hắc Ưng kiếm phủ, có mâu thuẫn rất lớn với Đại Khôn kiếm phủ chúng ta, vô luận thế nào đều phải giết chết hắn. Cho dù không phải chân chính giết chết, cũng có thể làm cho hắn rời khỏi đây, không có cách nào đạt được chỗ tốt từ địa cung.

Sở Mộ không có rút kiếm, hắn sẽ không bởi vì mấy câu của Chu Thiên Chiếu mà ra tay.

Đệ tử Hắc Ưng kiếm phủ nhanh chóng né kiếm khí của Chu Thiên Chiếu, Chu Thiên Chiếu lần nữa xuất kiếm, lại là mấy chục đạo kiếm khí đánh ra, đồng thời hắn nhanh chóng quay về phía Sở Mộ, nói:

- Sở sư đệ, ta biết rõ giữa chúng ta có một ít mâu thuẫn, nhưng mà đây chỉ là một ít mâu thuẫn trong kiếm phủ, căn bản không tính là gì.

Chu Thiên Chiếu đành phải dùng tình dùng lý đả động, hi vọng Sở Mộ ra tay. Hắn muốn liên thủ với đối phương chém giết đệ tử Hắc Ưng kiếm phủ này.

Chỉ cần Sở Mộ chịu xuất kiếm, cho dù quấy nhiễu đối phương. Chu Thiên Chiếu vẫn có nắm chắc rất lớn chém giết đối phương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.