Chương trước
Chương sau
- Chẳng lẽ các ngươi muốn khai chiến với Hắc Ưng kiếm phủ chúng ta hay sao? Không nên quên, Đại Khôn kiếm phủ các ngươi không phải là đối thủ của chúng ta.

Một trưởng lão Hắc Ưng kiếm phủ phẫn nộ, tức tối quát.

- Các ngươi ai nghe thấy Đại Khôn kiếm phủ chúng ta khai chiến với Hắc Ưng kiếm phủ?

Một trưởng lão Đại Khôn kiếm phủ dùng vẻ mặt vô tội, nhìn bên này bên kia rồi tiếp tục nói:

- Huống chi vừa rồi chúng ta đang thảo luận súc sinh không có lễ phép bằng nhân loại, người Hắc Ưng kiếm phủ các ngươi xem náo nhiệt làm gì?

Lời nói của trưởng lão này lập tức tạo thành một trận cười vang.

Mà vẻ mặt người Hắc Ưng kiếm phủ biến sắc, càng thêm khó coi, lại không thể phản bác. Một khi phản bác chẳng khác nào thừa nhận hai chữ súc sinh kia.

- Đại Khôn kiếm phủ, không nên sính miệng lưỡi, hết thảy đợi tới khi tiến vào Thiên Hoang địa cung rồi lại phân thắng thua một lần. Khi đó chúng ta sẽ để cho các ngươi hiểu rõ, Đại Khôn kiếm phủ các ngươi trừ chỉ biết lợi hại miệng lưỡi ra, cái gì cũng không phải.

Một học viên Hắc Ưng kiếm phủ lạnh lẽo quát.

- Đúng vậy, một đám bại tướng dưới tay.

Một đệ tử Hắc Ưng kiếm phủ khác cũng nói, học viên của Hắc Ưng kiếm phủ liên tục cười lạnh.

- Có phải bại tướng hay không, không bằng hiện tại đi ra thử xem?

Phó Xà vừa nói vừa sải bước ra, hai mắt hiện lên vẻ sâu kín nhìn qua đệ tử Hắc Ưng kiếm phủ.

Những học viên khác cũng liên tục nhìn hằm hằm vào bên kia, thậm chí tay còn nắm chặt chuôi kiếm.

- Nơi này ở trong cảnh nội Đại Khôn vương triều, không quản các ngươi có thừa nhận hay không. Đây là sự thực, cho nên đừng có quá kiêu ngạo.

Một trưởng lão Ngạo Nguyệt lâu nhíu mày, lạnh lùng nói.

Người Tán Kiếm minh cũng động, duy chỉ có tứ đại kiếm tông là sống chết mặc bay.

Nghiêm túc mà nói, Ngạo Nguyệt lâu và Tán Kiếm minh là người chân chính đặt chân, ở trong Đại Khôn vương triều. Mà tứ đại kiếm tông kia tuy rằng ở trong cảnh nội Đại Khôn vương triều, nhưng mà lại có hư cảnh của mình, giống như Đại Khôn hư cảnh vậy. Hơn nữa thực lực bọn hắn đều không kém gì Đại Khôn kiếm phủ, bởi vậy cũng không đứng cùng đường với Đại Khôn kiếm phủ.

- Bớt sàm ngôn đi, hết thảy chờ tới sau khi tiến vào Thiên Hoang địa cung, đệ tử chúng ta sẽ dùng kiếm để nói chuyện.

Một trưởng lão Hắc Ưng kiếm phủ nói.

- Nghe đây, các huynh đệ Hắc Ưng kiếm phủ, vừa tiến vào Thiên Hoang địa cung, các ngươi nhìn chằm chằm vào ngời Đại Khôn kiếm phủ cho ta. Để cho bọn hắn cái gì cũng không chiếm được, tốt nhất lầ để cho toàn bộ bọn chúng đều ở lại trong Địa cung.

Một trưởng lão Hắc Ưng kiếm phủ lạnh lùng nói.

- Trưởng lão, yên tâm đi, ta cam đoan tới lúc đó hơn sáu mươi người của Đại Khôn kiếm phủ, một người cũng không trốn nổi.

Một đệ tử Hắc Ưng kiếm phủ cười hắc hắc nói.

- Đáng tiếc, bọn hắn chỉ có hơn sáu mươi người. Nếu như đến toàn bộ, tất cả đều ở lại bên trong là hay nhất.

Một đệ tử khác cũng cười hắc hắc.

Trực tiếp nói loại lời này ra như vậy có thể thấy được Hắc Ưng kiếm phủ ngang ngược, hung hăng càn quấy cỡ nào. Tất cả đều không đặt Đại Khôn kiếm phủ vào trong mắt. Mà ấn tượng của Sở Mộ đối với Hắc Ưng kiếm phủ kia cũng hạ thấp.

- Các ngươi nhớ kỹ, cố gắng tránh xung đột với người Hắc Ưng kiếm phủ.

Một trưởng lão Đại Khôn kiếm phủ thấp giọng nhắn nhủ.

Kỳ thực trong lòng bọn hắn đều nghẹn một hơi, hận không thể giết sạch người Hắc Ưng kiếm phủ, bất đắc dĩ, luận thực lực, người Hắc Ưng kiếm phủ quả thực lợi hại hơn người Đại Khôn kiếm phủ vài pahafn.

Nếu là ở sáu mươi năm trước, Đại Khôn kiếm phủ không có trải qua một trường hạo kiếp kia, khi đó là Hắc Ưng kiếm phủ không bằng Đại Khôn kiếm phủ.

Đáng tiếc, một trường hạo kiếp khiến cho Đại Khôn kiếm phủ mất rất nhiều cường giả kiếm đạo, rất nhiều đệ tử thiên tài, hơn nữa cũng làm tổn thương căn cơ số mệnh của kiếm phủ. Khiến cho trong sáu mươi năm sau này, thực lực chỉnh thể của kiếm phủ một mực không khôi phục được.

Mãi tới khi Sở Mộ xuất hiện, xuất hiện số ít Kiếm giả thiên tài có thể so sánh với sáu mươi năm trước. Lúc này mới khiến cho cao tầng chứng kiến một ít hi vọng khôi phục.

Tuy rằng bọn hắn cũng hi vọng các học viên không chết. Thế nhưng nếu nói không chết một ai khi tiến vào địa cung là chuyện không thể nào. Vì không chết mà không vào địa cung là sợ hãi, sau này sẽ tạo thành rất nhiều chướng ngại cho bản thân.

- Sở Mộ, sau khi tiến vào địa cung, ngàn vạn lần phải cẩn thận.

Vị Đại trưởng lão trước đó không nói một lời, bởi vì theo hắn thấy tranh giành miệng lưỡi không cần phải nói. Hết thảy vẫn phải dùng thực lực để nói chuyện.

Đối với Sở Mộ, Đại trưởng lão tương đối coi trọng. Kể từ đó khó tránh khỏi không ít ngời cảm thấy thoải mái. Ánh mắt lạnh lùng nhìn vào Sở Mộ, ánh mắt kia như kiếm, phảng phất như muốn chọc thủng Sở Mộ.

Sở Mộ có cảm giác, lập tức nhìn lại. Vừa vặn nhìn thấy hai mắt lạnh lẽo như băng của Chu Thiên Chiếu, Chu Thiên Chiếu cũng không có ý tứ thu hồi, vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Sở Mộ.

- Lần này tiến vào địa cung các ngươi có một nhiệm vụ rất quan trọng, đó chính là tìm kiếm Thiên Hoang thạch.

Đại trưởng lão lại tiếp tục nói, cho tới bây giờ hắn mới nói chuyện này:

- Thiên Hoang thạch có phân thành hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm và cực phẩm. Nếu như các ngươi có thể mang ra Thiên Hoang thạch cho kiếm phủ, dựa theo phẩm chất bất đồng của Thiên Hoang thạch có thể đổi lấy ban thưởng tương ứng.

Đám người Sở Mộ liên tục nhìn chằm chằm vào Đại trưởng lão, bọn hắn cũng lần đầu tiên nghe thấy Thiên Hoang thạch, cả đám vểnh tai, chuẩn bị nghe số học phần ban thưởng nếu như thu được Thiên Hoang thạch.

- Một khối Thiên Hoang thạch hạ phẩm tương đương mười vạn học phần. Một khối Thiên Hoang thạch trung phẩm tương đương với năm mươi vạn học phần. Một khối Thiên Hoang thạch thượng phẩm tương đương một trăm vạn học phần. Một khối Thiên Hoang thạch cực phẩm tương đương năm trăm vạn học phần.

Nghe Đại trưởng lão nói xong, lập tức khiến cho tim các học viên đập nhanh hơn.

Nếu như có thể tìm được nhiều Thiên Hoang thạch một ít, cống hiến cho kiếm phủ. Vậy không phải sẽ nhận được rất nhiều học phần hay sao?

Người Đại Khôn kiếm phủ bên này đang nói, bên Hắc Ưng kiếm phủ, tứ đại kiếm tông, Ngạo Nguyệt lâu và Tán Kiếm minh cũng đang nói với các đệ tử của mình.

- Mặt khác, nghe nói bên trong Thiên Hoang địa cung còn có một loại trái cây gọi là Thiên Hoang quả. Căn cứ theo ghi chép, Thiên Hoang quả có thể làm tăng thiên phú tu luyện, bất quá chỉ hữu hiệu dưới tứ phẩm.

Đại trưởng lão bổ sung một câu.

Lập tức, kể cả Sở Mộ, hai mắt học viên đều bắn ra quang mang như sói đói.

Thời gian trôi qua từng chút một, trong lúc đó có một tiếng nổ mạnh, kinh thiên động địa vang lên. Phảng phất như sấm sét vang lên trong thiên địa, làm cho trong lòng mọi người nhảy dựng lên.

Ngay sau đó lập tức có một cỗ khí tức mênh mông lan tràn ra, ngọn nguồn chính là cánh cửa bằng đồng cao trăm thước, đứng sừng sững kia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.