Chương trước
Chương sau
Tuy rằng hắn rất muốn lập tức giết chết Sở Mộ, báo thù cho Trung Sơn Hổ và Động Trung Xà. Nhưng mà rõ ràng hắn không phải là đối thủ của Sở Mộ. Rời khỏi mới là lựa chọn đúng đắn nhắn. Chỉ có trước tiên rời khỏi nơi này, mới có cơ hội báo thù vì người đã khuất.

Không thể không nói Vân Trung Hạc này làm việc rất là quyết đoán. Loại người này nếu như để hắn đào tẩu, mới là một phiền phức cực lớn.

Vân Trung Hạc có hai cánh bằng kiếm khí, xông lên trên không trung được chừng mười mét. Sở Mộ đang muốn vận dụng bí pháp Hoành Thiên luyện không thì đột nhiên nhớ tới cái gì đó. Từ trong Oản luân không gian lấy ra một thanh đoản kiếm như răng sói. Thiên Nguyên kiếm khí và Tê Liệt ý cảnh trực tiếp rót vào bên trong. Tay vung lên, trực tiếp ném đoản kiếm về phía Vân Trung Hạc.

Vân Trung Hạc lập tức giống như chim bị mũi tên bắn trúng, lung la lung lay rồi rơi xuống đất.

Sơn Trung Hổ, Động Trung Xà và Vân Trung Hạc của Biên Hoang ngũ hung chết cũng không có khiến cho những người khác chú ý.

Thứ nhất đó là bởi vì không có người tận mắt nhìn thấy ba bọn họ bị Sở Mộ giết chết, mà sau khi giết chết bọn họ, Sở Mộ lại không thèm để ý tới thi thể bọn họ, chỉ mang đi đồ vật có giá trị.

Cho nên về sau coi như là có người chứng kiến thi thể ba người bọn họ, coi như là nhận ra cũng chỉ cảm thấy kinh ngạc, căn bản cũng không biết là ai làm. Đã không biết là ai giết chết ba người bọn hắn, dĩ nhiên không có rung động như vậy nữa.

Thứ hai là vì còn có một chuyện tốt khác nữa, Thiên Hoang cự thú hiện thế,chứng minh truyền thuyết là thực.

Nếu Thiên Hoang cự thú đã là thực, như vậy truyền thuyết sau Thiên Hoang cự thú cũng có thể là thực.

- Thiên Hoang địa cung...

Trong động phủ, Sở Mộ nhìn ra bên ngoài, ánh mắt trở nên thâm thúy. Từ khi chém giết ba người trong Biên Hoang ngũ hung, hắn vẫn ở trong động phủ tu luyện.

Cũng ở trong mấy ngày này, không ngừng có tin tức truyền tới, là truyền thuyết về Thiên Hoang cụ thú, những tin tức này lại khiến cho Sở Mộ có lý giải trực quan về cái gọi là Thiên Hoang địa cung.

Đồn rằng lần trước Thiên Hoang địa cung hiện thế là ba ngàn năm trước. Mà khi đó, vừa vặn cũng là một đầu Thiên Hoang cụ thú hiện thế. Lần trước, sau khi đầu Thiên Hoang cụ thú này hiện thế, mười ngày sau Thiên Hoang địa cung sẽ xuất hiện.

Sau đó có rất nhiều người đọc qua điển tịch, tìm kiếm ghi chép về Thiên Hoang cụ thú và Thiên Hoang địa cung, lại tìm được không ít ghi chép còn sót lại.

Hóa ra, một vạn hai ngàn năm trước Thiên Hoang địa cung cũng từng xuất hiện qua. Sau này cách mỗi ba ngàn năm, Thiên Hoang địa cung sẽ xuất hiện một lần. Mỗi một lần xuất hiện nhất định sẽ có một đầu Thiên Hoang cụ thú xuất hiện trước, chỉ là không biết nó bay về nơi nào.

Có thể nói, mỗi một lần Thiên Hoang cụ thú xuất hiện đều là dấu hiệu hiện thế của Thiên Hoang địa cung.

Về phần vạn năm trước có phải như vậy hay không cũng khó biết được. Bởi vì điển tịch đám người kia đọc qua tối đa cũng chỉ ghi chép tới vạn năm trước mà thôi.

Mà mỗi một lần sau khi Thiên Hoang địa cung biến mất, trong ba ngàn năm, từng đời lại từng đời lưu truyền một truyền thuyết. Một truyền thuyết được chôn dấu trong dòng sông lịch sử, mãi tới lần hiện thế tiếp theo...

Có vài chục đầu Hồng Quan Hạc đáp xuống khu vực mỏ khai thác, có người chuyên môn quản lý tọa kỵ tiến tới giữ, đám người này nhanh chóng đi về phía động phủ của Sở Mộ.

Phong cấm bên ngoài bị xúc động, Sở Mộ đi ra bên ngoài xem xét rồi lập tức sững sờ. Hắn chứng kiến một ít gương mặt quen thuộc, rõ ràng là đệ tử trên Đồng Kiếm bảng của Đại Khôn kiếm phủ.

- Sở sư đệ, quả nhiên ngươi ở chỗ này.

Tiếng cười sảng khoái vang lên.

- Chư Cát sư huynh... Hàn sư tỷ..

Sở Mộ chắp chắp tay, chợt nhớ tới việc, bọn họ tới nơi này có lẽ là vì Thiên Hoang địa cung.

đệ tử Đồng Kiếm bảng tổng cộng có hơn sáu mươi người tới. Vạn Bàn, Phó Xà, Diệp Tiểu Khai và Chu Thiên Chiếu... Tất cả mọi người đều ở bên trong. Trừ Chu Thiên Chiếu đang dùng vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Sở Mộ ra, không có ý tứ hữu hảo nào. Những người khác dều gật gật đầu với Sở Mộ, mà trong lòng Chu Thiên Chiếu đang kinh ngạc. Sở Mộ vẫn còn sống, không có bị chơi chết.

Trừ hơn sáu mươi đệ tử trên Đồng Kiếm bảng ra, còn có mười một người khác mà Sở Mộ chưa từng gặp qua. Đều là những lão giả nhìn qua chừng năm tới sáu chục tuổi.

Trải qua giới thiệu một phen, mười một người này có mười người là trưởng lão từ thập viện nội phủ, người cuối cùng là đại trưởng lão nội phủ.

Mười trưởng lão và đại trưởng lão cũng biết Sở Mộ, bởi vì bọn họ đều tận mắt nhìn qua biểu hiện của Sở Mộ trên đại hội kiếm thuật vi vương. Đối với kiếm thuật của Sở Mộ bọn họ vô cùng khiếp sợ. Trong vô thức cảm thấy cho dù là bọn họ ở trên phương diện kiếm thuật cũng không phải là đối thủ của Sở Mộ.

Về sau Sở Mộ dùng thời gian chưa tới một năm tiến vào nội phủ để tiến vào top một trăm trên Đồng Kiếm bảng, đây cũng là chuyện khiến cho người ta khiếp sợ, tự nhiên các trưởng lão càng thêm quen thuộc Sở Mộ.

Đối với loại đệ tử thiên tài như Sở Mộ, thái độ các trưởng lão vô cùng hiền lành.

Coi như là bình thường Đại trưởng lão kia rất kiệm lời cũng tươi cười với Sở Mộ, hơn nữa còn ân cần hỏi han hai câu, chuyện này khiến cho những học viên khác có chút hâm mộ. Nhất là Chu Thiên Chiếu càng thêm ghen ghét.

Dựa vào cái gì mà Sở Mộ có thể trở thành tiêu điểm của mọi người, bất quá chỉ là top một trăm Đồng Kiếm bảng mà thôi.

Con người là như vậy, ngươi nhìn người thuận mắt thì nhìn bất kỳ hành động nào của hắn cũng là tốt. Một khi nhìn thấy người không vừa mắt, cho dù đối phương đang làm chuyện tốt ngươi cũng cảm thấy là hắn đang lấy lòng người ta.

Sau khi giới thiệu một phen, kế tiếp mọi người nói ý đồ tới. Sở Mộ cũng khẳng định được mọi người là vì Thiên Hoang địa cung mà tới.

- Địa cung xuất hiện...

Có một kiếm vệ vừa nghe được tin tức quát.

- Đi.

Đám người lập tức rời khỏi khu vực khai thác mỏ, nhanh chóng chạy về phía Thiên Hoang cốc.

- Lần này trừ Đại Khôn kiếm phủ chúng ta ra, người Tứ đại Kiếm tông cũng tới.

Một trưởng lão nói.

- Ta nghĩ trừ Tứ đại Kiếm tông ra, Ngạo Nguyệt lâu và người Tán Kiếm minh cũng có thể xuất hiện.

- Bọn hắn xuất hiện là chuyện rất bình thường, chúng ta không có cách nào ngăn cản. Nhưng mà nếu như là người của Hắc Ưng Kiếm phủ của Hắc Ưng vương triều xuất hiện, nhất định không thể để cho bọn chúng tiến vào địa cung.

- Đúng vậy, Một nửa Thiên Hoang sơn mạch ở trong Hắc Ưng vương triều, Thiên Hoang cốc càng gần biên cảnh của Hắc Ưng vương triều. Loại dị tượng này nhất định người của Hắc Ưng kiếm phủ cũng sẽ biết, bọn chúng xuất hiện là điều tất nhiên. Nhưng vô luận thế nào, cũng không thể để cho đệ tử bọn chúng tiến vào Thiên Hoang địa cung.

Đại Khôn vương triều và Hắc Ưng vương triều gần đây đối nghịch, cho nên người Đại Khôn kiếm phủ và Hắc Ưng kiếm phủ tự nhiên sẽ không hòa thuận ở chung với nhau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.