Chương trước
Chương sau
- Ngộ kiếm thất tổng cộng chỉ có mười gian. Bởi vì muốn kiến tạo Ngộ kiếm thất tiêu hao quá nhiều tài nguyên.

Trọng tài cười nói:

- Cho nên muốn sử dụng Ngộ kiếm thất, không chỉ cần tiêu hao học phần, còn cần tự chuẩn bị linh thạch.

- Tính toán như thế nào?

Sở Mộ đã để bụng tới Ngộ kiếm thất này, cho nên lập tức hỏi lại.

- Sử dụng Ngộ kiếm thất dựa theo thời thần. Mỗi một giờ cần tiêu hao một vạn học phần và một trăm khối linh thạch hạ phẩm. Một vạn học phần và một trăm khối linh thạch này phải giao cho trưởng lão phụ trách Ngộ kiếm thất từ trước.

Trọng tài giải thích.

Sở Mộ gật đùa.

Hai trọng tài thấy Sở Mộ tiềm lực kinh người. Chỉ cần không chết, ngày sau nhất định sẽ có thành tựu không thể hạn lượng. Cho nên hai người bọn họ cũng cố gắng lưu lại ấn tượng trong lòng Sở Mộ, giao hảo với Sở Mộ.

Chuyện này đối với bọn họ không những không có tổn thất gì, ngược lại còn có chỗ tốt vô cùng. Nói không chừng về sau còn có chỗ cần nhờ Sở Mộ.

- Đúng rồi, ta mạo muội hỏi một câu. Thiên phú tu luyện của Sở Mộ ngươi là mấy phẩm?

Trọng tài bên phải đột nhiên nhớ tới cái gì đó, hỏi.

- Thất phẩm.

Sở Mộ trả lời, đây không phải là bí mật gì. Chỉ cần có tâm tra xét là có thể tra được.

- Thất phẩm?

Hai trọng tài đều cả kinh, chợt trong mắt hiện lên vẻ ảm đạm:

- Không biết Sở Mộ ngươi có nghe câu nói thiên phú quyết định thành tựu hay không?

Sở Mộ lắc đầu.

- Cũng khó trách, trên điển tịch bình thường sẽ không đi ghi lại mấy thứ này. Nhưng mà đã nói rồi thì ta cũng nói luôn với ngươi vậy.

Trọng tài thở dài một hơi, dường như có chút tiếc hận:

- Cái gọi là thiên phú quyết định thành tựu có nghĩa là thiên phú tu luyện cao thấp thế nào cuối cùng quyết định tu vi kiếm khí cao thấp của bản thân. Từ xưa tới nay, thiên phú tu luyện được chia thành thập phẩm, thập phẩm đại biểu cho tiềm lực của bản thân. Nhất phẩm là cao nhất, thập phẩm thấp nhất. Mà thiên phú tu luyện càng cao, bình thường hấp thu linh khí, tốc độ chuyển hóa thành kiếm khí tự nhiên cũng càng nhanh. Tu vi tăng lên càng nhanh, trái lại, thiên phú tu luyện càng thấp thì càng chậm.

Sở Mộ chăm chú nghe kĩ, tuy rằng một ít chuyện này trong lòng hắn đã biết rõ, nhưng mà hắn cảm giác, cảm thấy không có đơn giản như vậy.

- Còn có một điểm quan trọng nhất đó chính là. Thiên phú tu luyện càng cao, cảnh giới ngày sau có thể đạt tới cùng càng cao. Ta ví dụ vậy. Ví dụ như thiên phú tu luyện thập phẩm, cho dù cố gắng cả đời, dưới tình huống không có bất kỳ kỳ ngộ hoặc là tình huống ngoài ý muốn nào thì Kiếm giả này cũng chỉ có thể đạt tới bán bộ hóa khí. Đó là cực hạn, muốn đột phá tới Hóa Khí cảnh vô cùng khó khăn. Mà Kiếm giả thiên phú tu luyện cửu phẩm không những trong thời gian ngắn có thể tu luyện tới bán bộ hóa khí, cũng có cơ hội rất lớn đột phá tới Hóa Khí cảnh. Tu luyện tới Hóa Khí cảnh viên mãn. Mà thiên phú tu luyện bát phẩm, giới hạn cao nhất là Khí hải cảnh. Cũng nói là thiên phú tu luyện thất phẩm của Sở Mộ ngươi, hạn mắc cao nhất là Cửu Chuyển cảnh.

Cho nên ánh mắt hai vị trọng tài nhìn về phía Sở Mộ tràn ngập tiếc hận. Yêu nghiệt như vậy lại bị thiên phú hạn chế hay sao?

Sở Mộ cũng có chút sợ run.

- Nhưng mà ngươi cũng không nên lo lắng, thiên phú quyết định thành tựu cũng không phải là mười phần. Từ xưa tới nay cũng có không ít người đánh vỡ nhận định này.

Dường như để an ủi Sở Mộ, trọng tài này vội vàng bổ sung:

- Hơn nữa bây giờ ngươi chỉ là Hóa Khí cảnh mà thôi. Trên Hóa Khí cảnh còn có Khí Hải cảnh và Cửu Chuyển cảnh. Muốn tu luyện tới cực hạn Cửu Chuyển cảnh còn cần một chút thời gian không ngắn. CHo nên ngươi có đầy đủ thời gian đi tìm những thiên tài địa bảo làm tăng thiên phú tu luyện. Lại một lần nữa tăng lên tiềm năng của ngươi.

Sở Mộ hoàn hồn, tầm mắt lần nữa trở nên khoáng đạt. Thầm nghĩ nếu không phải hắn tiến vào Thanh Lan hư cảnh nhận được Thanh Lan thánh quả, cuối cùng đem thiên phú tu luyện của bản thân tăng từ cửu phẩm lên thất phẩm. Không phải là hắn chỉ có thể tu luyện tới Hóa Khí cảnh viên mãn thôi sao?

- Trọng tài đại nhân nói đúng. Ta còn đầy đủ thời gian đi tìm thiên tài địa bảo có thể tăng thiên phú tu luyện.

Sở Mộ nói ra, không kiêu ngạo không siểm nịnh. Cũng không có bởi vì chuyện trọng tài nói mà cảm thấy uể oải.

- Được, Kiếm giả chúng ta cần phải có đầy đủ tự tin đối với bản thân mình. Ta tin rằng có tin tưởng như vậy, ta tin rằng coi như ngươi không có cách nào tăng thiên phú tu luyện lên. Nhưng mà ngươi vẫn có khả năng đột phá Cửu Chuyển cảnh tăng lên tới Nguyên cực cảnh.

Trọng tài quát.

- Cổ Kiếm đại lục rất lớn. Chờ khi ngươi trở nên cường đại hơn, có thể đi ra ngoài du lịch. Đến lúc đó nói không chừng vận khí tốt còn có thể tìm được thiên tài địa bảo làm tăng thiên phú tu luyện.

Một trọng tài khác lại ói.

Sở Mộ thật tình hạ kiếm lễ với hai vị trọng tài. Mặc dù hắn biết thiên phú tu luyện thất phẩm của mình sẽ hạn chế tu vi ngày sau của mình. Nhưng mà Sở Mộ có tầm mắt khoáng đạt, cho nên hắn cũng muốn chuẩn bị một chút.

- Đúng rồi, đưa kiếm lệnh thân phận của ngươi ra đi.

Trọng tài bên trái chuyển chủ đề nói. Tiếp nhận kiếm lệnh thân phận của Sở Mộ, sau đó lại trả về cho Sở Mộ. Sở Mộ kiểm tra một chút lại phát hiện ra bên trong lại có thêm một dòng tin tức. Vị trí thứ một trăm trên Đồng Kiếm bảng.

Kế tiếp ba người lại thuận miệng nói chuyện vài câu. Lúc này Sở Mộ mới cáo từ hai vị trọng tài.

- Đáng tiếc. Trời xanh không có mắt, yêu nghiệt như vậy mà chỉ có thiên phú tu luyện thất phẩm. Chẳng lẽ là ông trời ghen ghét hắn sao?

- Mặc dù dưới gầm trời này quả thực có một ít thiên tài địa bảo có thể làm tăng thiên phú tu luyện. Nhưng mà lại quá ít. Hơn nữa bên cạnh thiên tài địa bảo thường thường sẽ có yêu thú cường đại thủ hộ, muốn đạt được nó vô cùng khó khăn.

- Tất cả cũng chỉ có thể nhìn tạo hóa của hắn. Trong kiếm phủ chúng ta cũng không có loại bảo vật này.

Hai vị trọng tài liên tục thở dài, những lời này sở dĩ bọn họ không nói với Sở Mộ là sợ đả kích Sở Mộ, bọn họ muốn lưu lại cho Sở Mộ một đường hi vọng để cố gắng.

Mặc dù nói từ xưa tới nay cũng có người đột phá giới hạn của thiên phú. Nhưng mà cũng chỉ đột phá được một hạn chế mà thôi. Ví dụ như giới hạn tu luyện của thiên phú thất phẩm là Nguyên cực cảnh. Mà sau khi phí một cái giá lớn chính là tiêu hao tiềm lực, ảnh hưởng tới sinh mệnh lực, khiến cho tuổi thọ giảm bớt rất lớn.

Muốn tu luyện tới cảnh giới càng sâu hơn cũng chỉ có tăng lên thiên phú tu luyện. Đây cũng là tăng tiềm lực của bản thân mình lên.

Bọn họ cũng không biết Sở Mộ yêu nghiệt này cuối cùng có thể tăng lên thiên phú tu luyện của mình hay không. Nhưng mà bọn họ cũng không có cách nào giúp đỡ được. Tất cả đành phải nhìn vào tạo hóa của bản thân hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.