Vừa quay về phòng khách, Sở Mộ lập tức ngồi xuống nghỉ ngơi.
Các chấp sự Sở gia lập tức chạy về phía ba thi thể này, nhanh chóng nâng ba thi thể lên, đi hậu viện Sở gia. Tiếp theo, bọn họ chôn ba thi thể ở dưới đất của hậu viện.
Đám người Sở Đương Hùng nhanh chóng xoay người đi về phía phòng khách.
- Sở Mộ, ngươi không có bị thương chứ?
Sở Đương Hùng vẻ mặt thân thiết.
- Ta không sao. Chỉ là có chút mệt mỏi. Nghỉ ngơi một chút là được rồi.
Sở Mộ khẽ giọng nói, nhắm hai mắt lại.
- Vậy là tốt rồi.
Trong lúc nhất thời Sở Đương Hùng cũng không biết nên nói cái gì. Không phải hắn không muốn nói, mà bởi vì trong nháy mắt đó quá mức kinh hãi, khiến hắn còn không có hoàn toàn thoát ra được. Cho nên thoáng cái hắn không tìm được diều gì nên nói.
Nửa canh giờ trôi qua, tinh khí thần của Sở Mộ mặc dù không có khôi phục lại đỉnh phong, nhưng đã không cảm thấy toàn thân mệt mỏi bủn rủn nữa.
Đám người Sở Đương Hùng đều ngồi ở trong đại sảnh, nhìn Sở Mộ. Mỗi người cũng không dám mở miệng nói gì. Bọn họ dường như rất sợ quấy nhiễu đến sự nghỉ ngơi của Sở Mộ.
Hiện tại Sở Mộ mở hai mắt ra, bọn họ nhất thời bị kinh động.
- Sở Mộ, thế nào?
Sở Đương Hùng ân cần hỏi han. Bẻ mặt người khác cũng ân cần nhìn Sở Mộ, đồng thời còn mang theo vẻ kính nể.
- Mộ Nhi...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-dao-doc-than/1976505/chuong-447.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.