Chương trước
Chương sau
Đông Phương Cố cảm giác mãnh liệt nhất. Hắn chỉ cảm thấy Sở Mộ đâm tới một kiếm này, song kiếm tử mẫu của mình dường như hoàn toàn bị kìm chế, bất kể là công kích cũng tốt, phòng thủ cũng được, đều không có cách nào buông ra, có một loại cảm giác bị trói buộc.

Lui về phía sau, chỉ có thể lui về phía sau. Đây là lần đầu hắn lui về phía sau.

Có đôi khi, lui một bước trời cao biển rộng. Nhưng Đông Phương Cố lui về phía sau một bước, lại một lần nữ khiến hắn rơi vào cảnh khốn cùng. Tiết tấu đã hoàn toàn bị Sở Mộ nắm giữ.

Đông Phương Cố giống như biến thành con rối. Còn Sở Mộ lại là người điều khiển con rối, dẫn dắt Đông Phương Cố chuyển động. Sở Mộ cầm dây bên nào, Đông Phương Cố phải di chuyển theo bên đó. Giống như hoàn toàn bị Sở Mộ nắm trong tay.

Cảm giác bất lực bó tay bó chân trải rộng khắp toàn thân. Đông Phương Cố cảm nhận sâu sắc được cảm giác khóc không ra nước mắt của Phó Xà lúc đó.

Dẫn là song kiếm tử mẫu khiến hắn kiêu ngạo, nhưng ở dưới trường kiếm của Sở Mộ, thậm chí biến thành đầu sỏ phát huy sự ràng buộc đối với kiếm thuật của bản thân.

Đông Phương Cố có một cảm giác, dường như tất cả mọi bí mật của mình, đều bị Sở Mộ nhìn thấu, lại bị Sở Mộ phá giải, trái lại kìm hãm chính hắn.

Loại cảm giác này có chút gậy ông đập lưng ông.

Nhưng Đông Phương Cố có tính bền bỉ rất cao. Loại cảm giác bất lực này cũng không khiến cho hắn suy sụp. Hắn theo tiết tấu của Sở Mộ đưa ra phản ứng. Tâm tư rõ ràng đầu óc rõ ràng, hai mắt lợi hại nhìn chằm chằm vào mỗi một kiếm của Sở Mộ, đang chờ cơ hội.

Chỉ cần có chút cơ hội, Đông Phương Cố sẽ nghịch chuyển cục diện bây giờ, phá tan cục diện bị Sở Mộ nắm giữ tiết tấu này, hình thành hữu hiệu phản kích.

Phòng thủ trong phản kích, là điều Đông Phương Cố am hiểu nhất. Bao nhiêu đối thủ chính là thua ở dưới phương thức này của hắn.

Ví dụ như Hướng Thiên Hà, kiếm Trường Hà của hắn đủ lớn, không ngừng công kích. Cuối cùng vẫn để Đông Phương Cố nắm được cơ hội trong nháy mắt. Ngược lại hắn lấy thủ làm công, một lần hành động đánh bại.

Đáng tiếc, đối với Sở Mộ đã nhìn thấu bí mật song kiếm tử mẫu của hắn mà nói, chỉ cần Sở Mộ không muốn, Đông Phương Cố tuyệt đối không có cách nào phòng thủ chờ nhận được cơ hội phản kích.

Từng kiếm từng kiếm đánh ra. Tốc độ mỗi một kiếm của Sở Mộ cũng không nhanh. Bất kỳ kẻ nào cũng có thể thấy rõ ràng quỹ tích xuất kiếm của Sở Mộ.

Chính bởi vì như vậy, mới càng làm cho người ta cảm thấy sợ tới nổi da gà. Ở dưới công kích của Sở Mộ, Đông Phương Cố không ngừng lui về phía sau. Bởi vì Sở Mộ muốn hắn lui về phía sau, hắn không thể không lui về phía sau,.

Lui lại lui. Bất tri bất giác, Đông Phương Cố đã lùi đến sát mép đài đấu kiếm. Ngay cả chính hắn cũng không phát giác ra, ứng đối với từng kiếm của Sở Mộ, đã khiến cho hắn có cảm giác kiệt sức.

Sở Mộ lại đâm ra một kiếm. Một kiếm này càng nhanh hơn, mạnh hơn so với những kiếm vừa rồi.

Đông Phương Cố vội vàng chống đỡ.

Keng.

Một tiếng chói tai vang lên.

Lực lượng của Sở Mộ xuyên qua mũi kiếm bạo phát. Đông Phương Cố lùi lại ba bước.

Sở Mộ lại đột nhiên thu kiếm. Đông Phương Cố không tự chủ được sửng sốt. Hắn không rõ, cơ hội tốt như vậy, vì sao Sở Mộ không thừa thắng xông lên.

Thời khắc hắn hạ xuống bước thứ ba, hắn mới hiểu được. Bởi vì bước thứ ba, hắn đã thất bại. Hắn đã thất bại bời vì hoàn toàn không đề phòng, hay bởi vì kiếm khí Tiên Thiên bị phong tỏa, không có cách nào đưa ra phản ứng của hắn. Toàn thân hắn ngã về phía sau, rơi xuống dưới đài đấu kiếm.

- Sở Mộ thắng.

Trọng tài tuyên bố.

Đông Phương Cố đứng dậy nhìn Sở Mộ, thần sắc vạn phần phức tạp. Đồng thời hắn cũng thở ra một hơi. Cảm giác vừa rồi thật sự quá bất lực. Giống như rơi vào một giấc mộng, lại giống như đang nằm mơ.

Khổ cực kiên trì, cuối cùng vẫn hoàn toàn không có cơ hội phản kích. Hiện tại bị thua, Đông Phương Cố thoáng cái liền cảm thấy thoái mái.

- Tên đáng sợ.

Đông Phương Cố nói thầm một tiếng, dường như muốn in bóng dáng Sở Mộ vào trong lòng. Hắn quay về chỗ ngồi của mình.

Sở Mộ ở dưới sự chú ý của mấy vạn học viên, quay về chỗ ngồi của mình.

Bây giờ, tâm tình Lôi Hạo càng phức tạp hơn. Hắn không nghĩ tới, Sở Mộ không ngờ lại lợi hại như thế. Không chỉ lợi hại hơn hắn, còn vượt xa so với sự suy nghĩ của hắn, ném hắn lại sau người.

Rất nhanh, vòng thi đấu thứ 16 cũng kết thúc. Thời điểm vòng thi đấu kết thúc, lại có một trọng tài lên đài đấu kiếm tuyên bố. Vòng thi đấu thứ 17, Sở Mộ quyết đấu với Khương Ngọc Hoàn.

Tuy rằng không biết vì sao trọng tài lại muốn tuyên bố sớm, nhưng kết quả tuyên bố, khiến các học viên đều sôi trào!!

- Nàng muốn ứng phó với Sở Mộ như thế nào?

Vạn Bàn nói với Khương Ngọc Hoàn.

Đến bây giờ, bọn họ có thể cảm nhận được sự uy hiếp do Sở Mộ mang đến.

Khương Ngọc Hoàn khẽ cau mày, không nói gì, hồi tưởng lại biểu hiện của Sở Mộ. Loại kiếm thuật này khiến cho nàng cũng cảm thấy vướng tay chân.

- Tốc độ xuất kiếm nhanh hơn Diệp Tiểu Khai, kỹ xảo kiếm thuật mạnh hơn Phó Xà. Hơn nữa năng lực phòng ngự của hắn cũng không yếu. Nhãn lực cũng hơn người. Ở các phương diện khác biểu hiện đều tương đối xuất sắc. Đó là một đối thủ khó dây dưa.

Vạn Bàn phân tích nói.

- Ở trước mặt kiếm chí nhu của ta, trừ khi cường độ công kích của hắn vượt quá giới hạn chịu đựng của ta, bằng không tất cả những cái khác, đều sẽ bị ta kìm chế.

Sau khi Khương Ngọc Hoàn phân tích, lạnh lùng nói.

Quả thực, ở dưới kiếm chí nhu của nàng, công kích thật nhanh và kỹ xảo đều khó có thể phát huy ra được bao nhiêu uy lực. Trừ khi, cường độ công kích đạt được tới trình độ như Hoàng Phủ Thương Nguyệt, mới có thể phá vỡ kiếm chí nhu của Khương Ngọc Hoàn.

- Cẩn thận bao giờ là không sai lầm. Sở Mộ, người này nhìn không thấu. Không có cách nào tưởng tượng được hắn còn có che giấu gì nữa hay không.

Vạn Bàn gật đầu, cũng tán thành lời Khương Ngọc Hoàn nói. Nhưng hắn vẫn nói tiếp:

- Nếu thực lực của hắn chính là mức độ hắn biểu hiện ra, vậy hắn chắc hẳn sẽ không phải là đối thủ của nàng. Nhưng ngược lại, nếu như hắn vẫn có điều giấu giếm, vậy tất cả đều khó mà nói.

- Nếu như hắn có thể đánh bại ta, có lẽ, có thể cùng Hoàng Phủ Thương Nguyệt đánh một trận.

Khương Ngọc Hoàn lại nói một câu.

- Nghe nàng vừa nói như vậy, ta đột nhiên có chút mong đợi.

Vạn Bàn đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo cười nói.

Hai người bọn họ lần lượt bị bại ở dưới kiếm của Hoàng Phủ Thương Nguyệt. Người khác cũng không phải là đối thủ của Hoàng Phủ Thương Nguyệt. Thoạt nhìn, danh hiệu Kiếm Thuật Chi Vương của Hoàng Phủ Thương Nguyệt không thể lay động.

Nếu như Sở Mộ này có năng lực khiêu chiến Hoàng Phủ Thương Nguyệt, vậy cũng là một chuyện tốt.

...

Một đêm này, có không ít người không có cách nào ngủ yên. Bởi vì bọn họ quá hưng phấn, luôn lẩm bẩm ngày hôm sau mau tới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.