Chương trước
Chương sau
Diệp Tiểu Khai là người cảm giác được sâu sắc nhất, chấn động nhất. Thời điểm hắn đâm kiếm ra, cách Sở Mộ còn có một thước, Sở Mộ mới xuất kiếm.

Một kiếm đâm tới, Diệp Tiểu Khai nhất thời có cảm giác rợn cả tóc gáy. Kiếm của Sở Mộ phát sau mà đến trước, không ngờ còn nhanh hơn so với hắn. Một tia hàn tinh phóng đại ở trước mắt.

Diệp Tiểu Khai có trực giác, một khi kiếm của hắn tiếp tục đâm tới, còn không có đâm tới Sở Mộ, hắn sẽ bị Sở Mộ đâm trúng trước.

Trong nháy mắt đưa ra phán đoán, lập tức bật người lui về phía sau.

Sở Mộ cũng không truy kích. Sau khi Diệp Tiểu Khai kéo dài khoảng cách, sắc mặt có chút trắng bệch. Hai mắt tràn ngập cảnh giác nhìn chằm chằm vào Sở Mộ. Hắn hết sức chăm chú, toàn lực đề phòng. Bộ dạng này giống như con nhím xù lông đề phòng vậy.

Trong lòng Diệp Tiểu Khai có chút kinh ngạc không hiểu nổi. Hắn thậm chí nghĩ vừa rồi có phải mình bị ảo giác hay không.

Có thể tu luyện đến trình độ như bây giờ, tâm chí Diệp Tiểu Khai đặc biệt kiên định. Hắn không có khả năng lùi bước. Cho nên hắn quyết định, lại lần thứ hai xuất kiếm, xác nhận một chút về tốc độ kiếm của Sở Mộ, xem có phải thật sự thắng được mình hay không.

Mà các học viên còn lại lộ ra vẻ mặt mờ mịt. Lần giao đấu vừa rồi, bọn họ nhìn không rõ.

Diệp Tiểu Khai lần thứ hai xuất kiếm. Một kiếm này, hình như có phần vượt qua kiếm thứ nhất.

Một kiếm đâm thẳng đến mặt Sở Mộ. Tốc độ nhanh như tia chớp. Nhất là với loại thanh kiếm hẹp dài như vậy, lực cản không khí nhỏ hơn, lực lượng càng ngưng tụ hơn, tốc độ nhanh hơn, uy lực mạnh hơn.

Thời khắc còn cách Sở Mộ đại khái một tấc, trước mắt Diệp Tiểu Khai lại xuất hiện một tia hàn tinh, nhanh hơn hắn.

Kiếm Diệp Tiểu Khai chợt rung lên. Trong thoáng chốc, trên trăm đạo kiếm quang xuất hiện. Những kiếm quang này không giống với kiêm quang quấy rầy tầm mắt bình thường. Mỗi một đạo kiếm quang đều hội tụ ở trên thân kiếm.

Chẳng lẽ Diệp Tiểu Khai có một trăm cái tay đồng thời đâm ra một trăm kiếm?

Không. Hắn chỉ có hai cái tay, một thanh kiếm. Hắn đâm ra cũng chỉ có thể là một kiếm. Chỉ có điều bởi vì tốc độ kiếm quá nhanh, liên tục xuất kiếm, khiến một trăm kiếm này nhìn qua giống như đồng thời đâm ra.

Hắn nhanh, Sở Mộ còn nhanh hơn. Trong chớp mắt, hắn liền sinh ra trăm đạo kiếm quang, phát sau mà đến trước, trực tiếp đánh nát trăm đạp kiếm quang của Diệp Tiểu Khai, chỉ lưu một tia hàn tinh bay vút đến.

Lui, lại lui về phía sau. Không thể không lui!

Cuối cùng Diệp Tiểu Khai đã xác định được, tốc độ kiếm của Sở Mộ nhanh hơn hắn.

Đả kích. Vô cùng đả kích. Thoáng cái khiến thần sắc Diệp Tiểu Khai ảm đạm.

Hắn được gọi là kiếm nhanh nhất, ngay cả Hoàng Phủ Thương Nguyệt Kiếm Thuật Chi Vương được xưng là mạnh nhất, cũng có không cách nào tranh phong với hắn ở trên phương diện tốc độ kiếm.

Nhưng hôm nay, lại xuất hiện một người vượt qua hắn trên phương diện tốc độ kiếm. Hơn nữa, ở những phương diện khác người này cũng ở trên hắn.

- Kiếm của ngươi thật sự nhanh hơn ta. Danh xưng kiếm nhanh nhất này là của ngươi.

Một lúc lâu, Diệp Tiểu Khai thở ra một hơi, mang theo một chút khổ sở cười, nói với Sở Mộ. Sau đó chợt xoay người nhảy xuống đài đấu kiếm.

Tốc độ kiếm là sở trường của hắn. Nếu cũng không bằng đối phương, vậy còn cần thiết phải tiếp tục đánh nữa sao?

Bóng lưng Diệp Tiểu Khai có chút chán nản, nhưng trong đó hình như vẫn nuôi dưỡng một phần sống lại.

Nếu như hắn có thể khám phá, có lẽ, vẫn có thể lại tiến bước.

- Sở Mộ thắng!

Trọng tài hít một hơi thật sâu, tuyên bố.

Các học viên vẫn còn đắm chìm trong sự khiếp sợ, không có kịp phản ứng.

- Sở sư đệ, quả nhiên là...

Thời khắc này Chư Cát Minh cảm giác bùi ngùi. Hắn không thể không thừa nhận, mình nhìn nhầm.

Hắn vốn cảm thấy Sở Mộ không tầm thường. Tất nhiên có thể ở trận chung kết Kiếm Thuật Vi Vương đạt được một thứ hạng không tệ. Nhưng thứ hạng này lại không có cách nào tiến vào 100 người đứng đầu.

Nhưng Sở Mộ đã lần lượt dùng sự thực nói cho hắn biết, Sở Mộ không những tiến vào 100 người đứng đầu, thậm chí có tư cách tranh đoạt mười vị trí đầu.

Trình độ kiếm thuật như vậy, đã vượt qua hắn.

- Tốt, tốt, tốt...

Phó Xà liên tiếp nói ra mấy chữ tốt, đầu lưỡi liếm môi một cái, vẻ mặt hứng thú.

Vạn Bàn cũng nhìn Sở Mộ thêm vài lần. Cuối cùng hắn nhìn thẳng vào Sở Mộ. Về phần Hoàng Phủ Thương Nguyệt, hắn trước sau vẫn không để ý. Tốc độ kiếm mau nữa thì có ích lợi gì?

Thực lực cao thấp, cũng không đơn giản dựa vào tốc độ.

Mặc cho ngươi thiên biến vạn hóa, ta chỉ một kiếm phá!

- Vòng thứ 14 trận thứ ba mươi: Vạn Bàn Viện số 2 đấu với Lôi Hạo viện số 9!

Trọng tài tuyên bố, lần thứ hai lại gây ra sự kinh động.

Chỉ có điều an bài như vậy cũng không có cái gì kỳ quái. Bởi vì cho tới bây giờ, Vạn Bàn chỉ bị đánh bại một trận. Lôi Hạo cũng chỉ bị đánh bại một trận. An bài cho hai người bọn họ tiến hành quyết đấu, là rất bình thường.

Vạn Bàn đứng dậy, xuất hiện ở trên đài đấu kiếm. Thân hình hắn bất động như núi non. Hắn cũng không có bởi vì bị Hoàng Phủ Thương Nguyệt đánh bại mà chán nản.

Lôi Hạo đã đến trên đài đấu kiếm, chiến ý bừng bừng.

Vạn Bàn xem qua từng cuộc tranh tài của Lôi Hạo. Từ lúc mới bắt đầu không để ý bỏ qua, sau đó liền chú ý tới. Cho nên hắn biết, luận công kích, hắn thua Lôi Hạo.

Nếu công kích không bằng đối phương, vậy không có cách nào sử dụng công kích của mình tới đánh bại Lôi Hạo.

Trong nháy mắt ý nghĩ vừa chuyển, Vạn Bàn đưa đại kiếm chắn ngang trước người. Hai chân hắn giang rộng ra, bày ra tư thế phòng ngự, khí thế như núi bất động nhất thời chậm rãi toả ra. Khí thế này có vẻ hết sức nặng nề. Khí thế nặng nề nhằm phía Lôi Hạo. Dường như hắn muốn dùng khí thế này, trực tiếp ép nát Lôi Hạo.

Khí thế rất nặng giống như núi cuồn cuộn nghiền ép đến. Thần sắc Lôi Hạo thoáng thay đổi. Trong mắt nhất thời phát ra chiến ý càng nồng đậm hơn. Hắn quát khẽ một tiếng. Trên người của hắn không ngờ cũng hiện lên một khí thế mãnh liệt giống như mãnh hổ xuống núi.

Khí thế va chạm, một tiếng nổ vang. Vạn Bàn không chút sứt mẻ. Thân hình Lôi Hạo run lên..

Hiển nhiên giao phong ở trên loại khí thế này, hắn không bằng Vạn Bàn.

Một lần hành động toàn lực đánh tan khí thế Vạn Bàn đang nghiền ép tới. Mặc dù khí huyết bản thân sôi trào, khí tức bất ổn, nhưng Lôi Hạo hiểu rất rõ, đây là cơ hội duy nhất của hắn.

Một khi để khí thế nặng như núi của Vạn Bàn một lần nữa hội tụ nghiền ép đến, mình căn bản khó có thể đánh tan một lần nữa.

Đến lúc đó, không cần xuất kiếm, đã bị khí thế nặng như núi này của Vạn Bàn trấn áp, không có sức lực xuất kiếm, trực tiếp bị thua. Lôi Hạo không có cách nào tiếp nhận được loại kết quả này.

Kiếm vừa ra, thế tấn công giống như mưa rền gió dữ tia chớp nổ vang lập tức triển khai. Không thể để cho Vạn Bàn một lần nữa có cơ hội ngưng tụ khí thế.

Vạn Bàn buông tha ngưng tụ khí thế, đợi thế tấn công mưa rền gió dữ của Lôi Hạo đến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.