Chương trước
Chương sau
Huyễn Ảnh Bộ thi triển ra. Huyễn ảnh biến hóa liên tục. Tạ Đông Hoa vừa hồi thần, liền cảm thấy sởn tóc gáy. Một tia rét lạnh tới bên người. Lỗ chân lông trên cổ mở ra. Hắn nổi da gà.

Hắn không thể lui được nữa. Lùi lại nữa sẽ rơi xuống đài đấu kiếm. Trong mắt hắn lóe lên một tia sắc bén, vung kiếm phản kích.

Leng keng.

Tiếng động vang lên, tia lửa bắn ra. Tạ Đông Hoa chỉ cảm thấy bàn tay của mình chấn động. Kiếm xuất ra chợt dừng lại. Một bóng người lóe lên ở trước mắt. Trên cổ hắn đã bị một thanh kiếm đặt lên. Phong quang rét lạnh thẩm thấu da khiến hắn khiếp sợ tới cực độ.

- Ta thất bại.

Tạ Đông Hoa vẻ mặt buồn bã. Lần này, hắn đã chuẩn bị đầy đủ, đồng thời thực lực có tăng lên, lại vẫn thất bại. Hắn cuối cùng đã hiểu rõ, Sở Mộ mặc dù tu vi kiếm khí không bằng mình, cũng không sẽ chênh lệch quá lớn. Luận về mức độ kiếm khí tinh thuần không kém hơn mình chút nào. Đồng thời đối với lĩnh ngộ Phong Chi Ý Cảnh chỉ sợ còn cao hơn mình. Hơn nữa kiếm thuật cao thâm vượt xa mình. Tốc độ kiếm nhanh hơn mình. Các phương diện tập hợp lại, mình bị thua cũng là chuyện đương nhiên.

Chỉ có điều, coi như là xuất hiện thêm một mục tiêu theo đuổi, có thêm động lực.

Mây trắng từ từ bay, sinh tụ tan diệt.

Đều nói nhất thời, giống như cảnh tượng diễn ra trước mắt.

Đứng ở trên một đám mây trắng, Sở Mộ tự do không mục đích tùy ý phiêu đãng. Trong hai mắt của hắn là ảnh ngược của biển mây. Nhiều đám mây bay qua. Đồng tử của hắn cũng giống như biến thành hai đám mây trắng chậm rãi xoay tròn.

Đắm chìm trong tầng sâu của sự lĩnh ngộ, thời gian chậm rãi trôi qua.

Các loại tinh diệu về mây, huyền bí về mây, từng chút một hiện lên ở trong đầu hắn. Những cảm ngộ về mây được sâu sắc thêm từng chút một.

Không biết từ khi nào, Sở Mộ cảm thấy toàn thân chấn động. Mây trắng xoay tròn trong đồng tử chợt dừng lại, nhất thời nổ tung trùng kích tới bốn phía. Một loại mây lĩnh ngộ trong nháy mắt hiện lên trong đầu.

Trong nháy mắt, mây trắng dưới chân đột nhiên tăng nhanh xông về phía trước, nghiền ép tất cả các đám mây, nghiền nát hội tụ vô hình.

- Thì ra là thế.

Trong mắt Sở Mộ hiện lên một tia bừng tỉnh. Hắn khẽ gật đầu, lấy ra kiếm lệnh Tu Luyện Thánh Địa, rời khỏi Bạch Vân Độ.

- Sở Mộ, ngươi còn có năm canh giờ.

Trưởng lão trấn thủ Tu Luyện Thánh Địa thu hồi kiếm lệnh, nói.

- Được, làm phiền trưởng lão.

Sở Mộ nói:

- Ta từ biệt trước.

- Không biết Vân Chi Ý Cảnh của hắn đã lĩnh ngộ được tới tầng thứ mấy?

Trưởng lão lẩm bẩm một câu.

...

- Hiện tại Vân Chi Ý Cảnh của ta cuối cùng lĩnh ngộ được ba thành. Còn lại thời gian năm canh giờ sử dụng Thánh Địa Tu Luyện.

Vừa quay về Kiếm Lâu của mình, Sở Mộ vừa tự hỏi:

- Năm canh giờ này chính là năm canh giờ cuối cùng, trước khi vòng chiến hạng Tiểu Kiếm Tháp kế tiếp diễn ra. Cuồng Phong Nhai không cần đi. Bạch Vân Độ cũng không cần đi. Còn lại cũng chỉ có Kim Kiếm Mộ và Thuần Nguyên Các.

Mười canh giờ, là do Sở Mộ lại đánh bại Tạ Đông Hoa sau đó lấy được, tương tự với chiến lợi phẩm.

Sở Mộ xin khiêu chiến Tạ Đông Hoa. Sau khi Tạ Đông Hoa bị đánh bại, một tháng sau có một lần cơ hội xin khiêu chiến Sở Mộ. Nhưng cần phải bỏ ra một ít. Cái giá này chính là thời gian mười canh giờ sử dụng Thánh Địa Tu Luyện....

Người khác sắp xếp thời gian sử dụng Thánh Địa Tu Luyện không giống với Sở Mộ. Bọn họ mỗi lần tiến vào Thánh Địa Tu Luyện, bình thường cần thời gian nhất định để tới củng cố. Sở Mộ lại trực tiếp bỏ qua quá trình này.

Ở trước Kiếm Lâu số 65, có một người đang đứng. Khi Sở Mộ tiếp tới gần, người kia xoay người nhìn chằm chằm vào Sở Mộ.

- Sở Mộ, ngươi cuối cùng đã trở về.

Lý Anh Duệ thở dài một hơi, nói.

- Tìm ta có chuyện gì?

Sở Mộ hỏi.

- Hai chuyện. Chuyện thứ nhất: Cảm ơn ngươi lần trước thủ hạ lưu tình.

Lý Anh Duệ đi thẳng vào vấn đề nói. Khi hắn tận mắt nhìn thấy Sở Mộ hai lần đánh bại Tạ Đông Hoa, hắn đã hiểu rất rõ. Mình tuyệt đối không phải là đối thủ của Sở Mộ:

- Chuyện thứ hai, ta là một thành viên của Ngạo Kiếm Bang. Thực lực của ngươi nhận được sự tán thưởng của bản bang. Cho nên, ta nhận lệnh của cao tầng bản bang, đặc biệt tới mời ngươi gia nhập bản bang, trở thành một thành viên của bản bang.

- Trước không cần vội từ chối. Bản bang mặc dù không cách nào so sánh với một điện hai các ba minh, nhưng so với các tổ chức khác lại hoàn toàn không yếu hơn.

Lý Anh Duệ không đợi Sở Mộ trả lời, vội vàng nói tiếp:

- Lấy thiên phú và thực lực của ngươi, một khi gia nhập bản bang, lập tức có thể trở thành thành viên chính thức, được coi trọng. Sau này có thể có càng nhiều thưởng học phần cùng với tài nguyên tu luyện khác. Tuyệt đối sẽ làm cho thực lực ngươi nâng cao càng thêm nhanh chóng.

- Cảm ơn ý tốt của ngươi. chỉ có điều, ta không có dự định gia nhập tổ chức nào cả.

Thần sắc Sở Mộ không đổi, thản nhiên trả lời.

- Ngươi phải suy nghĩ cho kỹ.

Lý Anh Duệ nhướng mày, giọng nói không có sự uy hiếp rõ ràng, nhưng cũng sẽ không khiến người ta cảm thấy thoải mái:

- Từ chối đối với ngươi mà nói cũng không phải chuyện gì tốt. Ngược lại, có thể sẽ đắc tội người không nên đắc tội, trêu chọc phiền toái không cần thiết.

- Ta đã nói đủ rõ ràng.

Sở Mộ nói, không tiếp tục để ý tới Lý Anh Duệ, đi thẳng về phía trước, tiến vào bên trong Kiếm Lâu.

Lý Anh Duệ nhìn chằm chằm vào bóng lưng Sở Mộ một hồi lâu, mãi đến khi Sở Mộ đi vào trong Kiếm Lâu không nhìn thấy bóng dáng mới thôi.

- Nếu như Hàn Ngạo biết lời mời của hắn bị cự tuyệt, lấy tính tình của hắn, tất nhiên lúc đó sẽ không bỏ qua.

Lẩm bẩm nói thầm một câu, Lý Anh Duệ xoay người rời đi. Hắn chẳng qua là một người chịu trách nhiệm truyền lời mà thôi.

- Ngạo Kiếm Bang...

Đi tới tầng hai của Kiếm Lâu, Sở Mộ ngồi xuống, trầm ngâm nói.

Bất chợt, hắn ném chuyện của Ngạo Kiếm Bang ra sau đầu. Phiền phức? Vậy thì tính sao.

Mình không thích phiền phức, không có nghĩa là mình sợ phiền phức. Nếu như muốn gây phiền phức cho mình, Sở Mộ này cũng tuyệt đối sẽ không mặc cho người ta khi dễ. Mình phản kích, sẽ vô cùng sắc bén, làm cho đối phương có ấn tượng sâu sắc.

- Ba thành Vân Chi Ý Cảnh thi triển Toái Vân Kiếm Bạo ra, uy lực tăng mạnh rất nhiều. Lấy thực lực của ta bây giờ lại khiêu chiến Tiểu Kiếm Tháp, tin tưởng có thể đạt được thứ hạng cao hơn.

Sở Mộ âm thầm nói:

- Không bằng lấy hai canh giờ đi Thuần Nguyên Các thử xem hiệu quả thế nào?

Sau khi đã quyết định, Sở Mộ liền nghỉ ngơi. Mãi đến sáng sớm ngày hôm sau, hắn không tu luyện kiếm khí quyết Thượng Nguyên, trực tiếp rời khỏi Kiếm Lâu, lại đi tới cửa lớn Thánh Địa Tu Luyện.

Nhiều lần đến chỗ này, Sở Mộ và trưởng lão trấn thủ này cũng có chút quen thuộc.

- Sở Mộ, lần này ngươi vẫn muốn tiến vào Bạch Vân Độ sao?

Trưởng lão trấn thủ hỏi.

- Không, ta muốn đi vào Thuần Nguyên Các.

- Thuần Nguyên Các?

Trưởng lão trấn thủ cho rằng mình nghe lầm, lặp lại một lần nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.