Chương trước
Chương sau
Lại có vài tiếng kêu thảm thiết vang lên. Lỗ tai Sở Mộ run lên. Trong đó có một giọng nói khiến hắn cảm thấy rất quen thuộc. Nhìn lại, thân hình La Ngọc Phong đã rơi vào vực sâu. Hai bên cách xa nhau hơn trăm thước. Hắn căn bản là không có cách nào cứu được.

- Sư huynh...

Khẽ quát một tiếng, thân hình Sở Mộ dừng lại ở giữa không trung. Cuồng phong lại thổi tới, ném Sở Mộ qua một bên. Hắn lại nhanh chóng rơi xuống.

- Chết đi...

Hoàng Phủ Phách vừa nhìn thấy, hai mắt lộ ra ánh sáng thâm độc.

- Không xong.

Sở Mộ vội vàng tỉnh táo, bước chân bước ra giữa hư không, ngón tay búng một cái, kiếm khí bắn nhanh va chạm. Khí lưu chấn động trở thành chỗ mượn lực.

Vèo.

Một tiếng động phát ra. Thân hình Sở Mộ giống như chim yến bay, bắn về phía trước, rơi vào phía trên một trụ đá.

Nhìn như đơn giản, nhưng trong đó hung hiểm lại làm cho người mồ hôi lạnh chảy ròng, kinh hãi run sợ.

Quay đầu lại nhìn chỗ La Ngọc Phong rơi xuống, đã sớm không thấy bóng dáng. Dưới là vực sâu không thấy tối đen một mảnh. Sở Mộ chỉ cảm thấy trong lòng có chút bi thương.

Một lúc lâu hắn mới thu hồi ánh mắt, không nói một lời bay vụt về phía trước. Mặt hắn không đổi sắc, theo quỹ tích cuồng phong, tốc độ càng lúc càng nhanh, khiến người kinh ngạc vạn phần.

Hoàng Phủ Phách nhìn chằm chằm vào bóng dáng Sở Mộ, khó có thể tin nổi.

Nhưng bởi vì dừng lại giữa trung gian, vẫn chậm hơn so với Luyện Thanh Vân một chút. Chỉ là khó khăn lắm vượt qua Hoàng Phủ Trường Thiên, trở htành người thứ hai đến đối diện vách núi, vượt qua Phi Lăng Độ.

Hoàng Phủ Trường Thiên đứng thứ ba, liếc mắt nhìn Sở Mộ, không nói được một lời nào, đi qua một bên điều tức.

- Sở sư đệ quả thật là bản lãnh.

Luyện Thanh Vân cười nói, Sở Mộ chỉ gật đầu, không trả lời. La Ngọc Phong rơi vào vực sâu khiến tâm trạng hắn nặng nề, có cảm giác khó chịu không nói ra được.

Tôn Trường Phong là người đến thứ tư. Hắn dung nhập hai thành Phong Chi Ý Cảnh vào thân pháp hệ phong, so với người khác càng chiếm ưu thế hơn.

Tiếp đó, những người khác cũng lục tục đến. Đáng buồn cho Hoàng Phủ Phách. Mặc dù tu vi kiếm khí tinh thuần hùng hậu, nhưng bất đắc dĩ tu luyện chính là hệ thổ loại kiếm khí quyết không có gì nổi bật trên phương diện tốc độ này, cho nên cuối cùng, rơi vào vị trí thứ mười ba. Kém hơn so với hai cửa ải trước. Một học phần cũng không thu hoạch được.

Không ai nói chuyện với nhau. Bởi vì có chừng hơn một trăm người rơi vào vực sâu, khiến người ta cảm thấy trong lòng lạnh giá, toàn thân đều không dễ chịu.

Con hạc màu đỏ hạ xuống đất. Gia Cát Xung nhảy xuống, thu hết thần sắc mọi người vào trong mắt, lại cũng không nói lời nào.

Chỉ một lát sau, từng tiếng vỗ cánh trong không khí vang lên. Chỉ thấy từ xung quanh có vô số con hạ nhanh chóng hạ xuống đất. Những người ngồi trên lưng hạc khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc không dừng.

- Sư huynh...

Sở Mộ ngẩn ra, ngây người nhìn La Ngọc Phong từ trên lưng của một con hạc nhảy xuống. Trong lúc nhất thời hắn có chút không phản ứng kịp.

- Ta còn tưởng rằng ta chết chắc rồi. Không nghĩ tới rơi xuống phía dưới lại được cứu.

Vẻ mặt La Ngọc Phong lộ ra ý cười của kẻ sống sót sau tai nạn, thở phào nhẹ nhõm, nói.

- Ừ. Không có việc gì là tốt rồi.

Gật đầu, Sở Mộ khôi phục lại sự bình tĩnh. Nhưng trong lòng hắn vẫn còn có chút kích động.

- Cửa thứ ba Phi Lăng Độ khảo hạch là năng lực ứng biến của các ngươi. Làm học viên mới của Đại Khôn Kiếm Phủ, tất nhiên sẽ không thật sự để cho các ngươi chết.

Gia Cát Xung nói:

- Hiện tại tuyên bố thứ tự. Đứng đầu là ngươi, Luyện Thanh Vân. Đứng thứ hai là Sở Mộ. Đứng thứ ba là Hoàng Phủ Trường Thiên...

Thời điểm ở cửa thứ nhất, Gia Cát Xung căn bản cũng không có hứng thú biết tên họ bọn họ. Nhưng sau cửa thứ hai biểu hiện của Sở Mộ khiến Gia Cát Xung đặc biệt khiếp sợ. Hắn liền hỏi thăm Sở Mộ, tâm tình tốt liền để ý cả tên của một số người khác nữa.

Danh hiệu đứng đầu vẫn là thu được thưởng một vạn học phần. Đứng thứ hai vẫn là chín ngàn. Đứng thứ ba là tám nghìn. Cứ lấy cách này giảm xuống. Đứng thứ mười là một nghìn.

Lại một lần nữa, Sở Mộ trở thành tiêu điểm.

Đám người Luyện Thanh Vân Hoàng Phủ Trường Thiên vốn được công nhận là một trong Thập Cường của những người mới. Nhưng Sở Mộ lúc trước không có tiếng tăm gì. Thậm chí ngay cả người của Kiếm Viện Ly Châu cũng chẳng qua cảm thấy Sở Mộ có chút lợi hại mà thôi. Bọn họ căn bản cũng không có nghĩ đến Sở Mộ sẽ lợi hại đến mức độ này.

Người khác nhau không có cùng tâm tư. La Ngọc Phong tuy rằng một học phần cũng không có được, thậm chí đi qua bờ sinh tử một lượt, nhưng vẫn cảm thấy cao hứng thay cho Sở Mộ, thật lòng cao hứng.

Đôi mắt đẹp của Trầm Nhiêu rơi vào trên mặt Sở Mộ, mang theo mấy phần quyến rũ. Hình như muốn nhìn thấu Sở Mộ. Nam Cung Hạo Dương hung hăng nhìn chằm chằm vào Sở Mộ. Hoàng Phủ Phách càng là dáng dấp cắn răng nghiến lợi.

- Gia Cát sư huynh, ta muốn khiêu chiến hắn.

Hoàng Phủ Phách cuối cùng không kìm chế được, bước tới một bước, chỉ vào Sở Mộ, nói với Gia Cát Xung.

Mọi người đều cả kinh, tiếp theo, có chút hưng phấn thậm chí nhìn có chút hả hê. Sở Mộ này là người không có tiếng tăm gì, trong lúc bất chợt liên tục ba cửa ải đều thu được vị trí trước mười, thậm chí ba lần. Tất nhiên điều này sẽ khiến cho bọn họ cảm thấy đố kị. Khi nghe được Hoàng Phủ Phách muốn khiêu chiến Sở Mộ, bọn họ hận chỉ mong chứng kiến Sở Mộ bị Hoàng Phủ Phách đánh bại, như vậy trong lòng bọn họ mới có thể cân bằng được.

- Ngươi muốn khiêu chiến Sở Mộ...

Trên mặt Gia Cát Xung hiện ra nụ cười quái dị. Hắn liếc mắt nhìn Sở Mộ, trực tiếp nói:

- Được, hai người các ngươi phân cao thấp. Người thắng có thể thu được thêm thưởng một vạn học phần. Chỉ có điều, cửa lớn Kiếm Phủ sẽ xuất hiện. Thời gian không nhiều lắm. Tốt nhất ở trong vòng ba chiêu phân ra thắng bại.

Gia Cát Xung căn bản cũng không cho cơ hội hoàn toàn cự tuyệt. Sở Mộ cũng không muốn từ chối. Hoàng Phủ Phách thời điểm ở chín rẽ mười tám ngoặt đã xuống tay với hắn, làm hại hắn thiếu chút nữa rơi xuống vực sâu. Có lẽ sẽ không chết, nhưng cảm giác này tuyệt đối không dễ chịu. Hiện tại có cơ hội này, có thể cho tên Hoàng Phủ Phách này biết kết quả trêu chọc hắn là thế nào.

- Được, một chiêu định ra thắng bại.

Trên mặt Hoàng Phủ Phách lộ vẻ âm độc ngang ngược, hung tợn nhìn Sở Mộ nói. Mặc dù thân pháp không bằng Sở Mộ, thậm chí trình độ kiếm thuật cũng không giống như Sở Mộ, nhưng Hoàng Phủ Phách vẫn hoàn toàn có lòng tin đánh bại được Sở Mộ. Tất cả đều bởi vì thực lực của hắn cường đại.

Một chiêu định ra thắng bại, tất nhiên là phải thi triển ra sát chiêu mạnh nhất của bản thân tới công kích đối phương. Hơn nữa, vẫn lấy phương thức cứng chọi cứng. Đây là điều mà bản thân Hoàng Phủ Phách am hiểu nhất.

Hắn tin tưởng, tiểu tử này chỉ mới tu vi kiếm khí thập đoạn đỉnh phong, ở dưới sát chiêu công kích của hắn, tuyệt đối khó có thể chống đỡ. Nếu như có thể một kiếm giết chết, vậy là hay nhất. Cho dù không thể giết chết, đánh thành trọng thương cũng tốt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.