Một tiếng cười chói tai bỗng nhiên vang vọng, chỉ thấy một đạo thân ảnh đột nhiên từ bên trên rơi xuống, rơi xuống mặt đất, giẫm phải lá trúc khô, tạo thành tiếng vang vọng. Người này hai mắt lập lòe, có một tia sát cơ lạnh lẽo và sắc bén giao thoa, thấp giọng quát:
- Sở Mộ, không ngờ tới ngươi lại dám tới, có chút đảm lượng, nơi này sẽ trở thành nơi vùi thây của ngươi.
- Vương Kỳ, thì ra là ngươi, Vương Lân đâu? Gọi hắn xuất hiện đi.
Sở Mộ đơn giản đã nhìn rõ gương mặt của đối phương, hắn cười nhạt một tiếng, không nhanh không chậm nói, cũng không có đặt Vương Kỳ vào trong mắt.
Cho dù lúc này Vương Kỳ và hắn đều có tu vi thập đoạn trung kỳ.
- Đối phó với ngươi không cần tìm tam đệ ta.
Vương Kỳ lạnh lùng cười, ngữ khí tràn ngập khinh thường:
- Đừng tưởng rằng ngươi đánh bại phế vật Tống Quang Đào kia là tự cho mình thực lực rất cao.
- Xem ra ngươi đối với thực lực của mình rất là tự tin nha. Cũng được, rút kiếm đi, giết ngươi, sau đó lại tìm cơ hội thu thập Vương Lân.
Sở Mộ lỡ đễnh, nói.
Sắc mặt Vương Kỳ biến đổi, sát cơ bộc phát:
- Tối nay chính là ngày chết của ngươi.
Một kiếm rút ra, chém về phía trước, kiếm khí tung hoành bắn tới, mang theo từng cơn gió, quỹ tích u ám tới cực điểm, giống như bóng đêm bốn phía càng thêm âm trầm, ảm đạm.
Thân thể lắc lư, theo gió mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-dao-doc-than/1976164/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.