Vật phỏng tay bực này tự nhiên hắn không nên lấy là thích hợp nhất, về phần nhân tình trong lời của Gia Cát Minh này, Sở Mộ cũng không đặt ở trong lòng, đó là chuyện tương đối xa xôi a.
- Đúng rồi, Sở huynh đệ, oản luân không gian vô cùng trân quý, cho dù là chưởng giáo kiếm phái hạ phẩm cũng chưa hẳn có được, ngươi cũng nên cẩn thận.
Gia Cát Minh lại bổ sung một câu:
- Nếu như không còn chuyện nào khác, Sở huynh đệ muốn đi đâu thì đi, ta còn muốn xử lý thi thể tên này.
- Cáo từ.
Sở Mộ hạ kiếm lễ, cất kỹ oản luân không gian, quay người rời đi.
- Kẻ này quả thực bất phàm, nhìn qua chỉ có mười bảy mười tám tuổi đã có tu vi gần thập đoạn trung kỳ. Quan trọng nhất là trình độ tinh thuần kiếm khí của hắn còn hơn rất nhiều Kiếm giả Kiếm Khí cảnh khác, lại nắm giữ sát chiêu cao giai, mặc dù chỉ ra tay một lần. Nhưng mà ta có thể cảm giác được thực lực chân chính của hắn đã chẳng kém bán bộ Hóa Khí cảnh.
Người mặc áo bào màu bạc nhìn qua bóng lưng Sở Mộ đang rời đi, âm thầm nói, trong mắt có quang mang kỳ lạ lưu chuyển:
- Nếu như hắn sinh lòng ác ý với ta, tuy rằng có thể giết chết hắn, nhưng mà chỉ sợ sẽ càng khiến ta bị thương nặng hơn, may mắn mà cảm giác của ta cũng không có phạm sai lầm. Ngày sau gặp lại, có lẽ sẽ là ở trong Đại Khôn kiếm phủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-dao-doc-than/1976121/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.