Chương trước
Chương sau
Tu luyện kiếm khí quyết là một loại quá trình tiêu hao tinh thần, ý niệm, kiếm khí quyết phẩm chất càng cao thì kiếm khí tu luyện ra càng thêm tinh thuần, cho nên khi vận chuyển càng phải thêm tập trung, tiêu hao tinh thần, ý niệm tự nhiên cũng nhiều hơn... Nhưng mà đây cũng là một quá trình rèn luyện với tinh thần, ý niệm. Tuy rằng mỗi một lần hiệu quả đều không quá rõ ràng, ít tới mức khó có thể cảm nhận được. Nhưng mà cứ như vậy kéo dài nhiều năm, hiệu quả sẽ dần dần trở nên rõ ràng.

Nói một cách tổng thế, mỗi một lần tu luyện đều là một loại quá trình tiêu hao tinh thần, ý niệm, chỉ là Sở Mộ khác với Kiếm giả khác, linh hồn hắn trải qua triệt để dung hợp trước đó càng trở nên lớn mạnh, tinh thần lực cường đại, tiêu hao như vậy chỉ cần không phải liên tục mấy ngày, trên cơ bản sẽ không đủ để làm cho hắn mệt mỏi.

Bởi vì kinh mạch bị thương còn chưa phục hồi lại như cũ, lúc này Sở Mộ vận chuyển thượng nguyên kiếm khí cũng cố gắng giảm bớt tốc độ, thời gian, trong lúc thượng nguyên kiếm khí vận chuyển, thời gian chậm rãi trôi qua. Mà trong Bạch Phong thành, Vương Xà bang đèn đuốc sáng trưng, một số lượng lớn người xuất động, khiến cho các thế lực khác trong thành đều chú ý, âm thầm điều tra.

...

Sắc trời lờ mờ sáng, Sở Mộ từ trong tu luyện tỉnh lại, hai mắt thanh tịnh như nước, có một tia tinh mang ở bên trong lưu chuyển, chợt nội liễm. Miệng hắn thở ra một ngụm trọc khí, trọc khí giống như kiếm bắn ra xa chừng hai thước, bắn vào mặt đất, khiến cho mặt đất bị xới lên thành một cái hố nho nhỏ.

Nghe nói tu vi kiếm khí mạnh mẽ tới trình độ nhất định, Kiếm giả tùy tiện thở ra một hơi cũng có thể xuyên thấu qua núi đá, vô cùng đáng sợ.

Nhìn xuống phía dưới, không có một chút động tĩnh nào. Điều này nói rõ đám người Vương Xà bang hoặc là bỏ qua, hoặc là còn chưa đuổi tới đây. Ngẫm lại, có lẽ là loại khả năng thứ hai. Sở Mộ cũng không có ý định tiếp tục ở lại nơi này. Hắn đứng dậy, thi triển thân pháp, bay vọt lên đỉnh Bạch Phong sơn.

Sau một giờ, Sở Mộ đã lên tới đỉnh núi, lúc này mặt trời tỏa ra ngàn vạn đạo quang mang, phủ khắp đồi núi một màu vàng nhạt, có cảm giác chói mắt, hoa lệ.

Đứng trên đỉnh núi có cảm giác phóng khoáng nhìn chúng nhân. Sở Mộ chỉ cảm thấy tâm thần mình dường như trở nên xa xôi vô hạn, xé rách mây xanh, dường như có thể bỏ qua bất kỳ cách trở nào.

Đột nhiên hắn cảm giác được hai cỗ khí tức bất thường chấn động, vô cùng mịt mờ, nếu không phải trong tích tắc này Sở Mộ dung nhập vào trong thiên địa thì căn bản không có khả năng phát hiện ra.

Men theo cảm giác của mình, Sở Mộ nhìn về một phía, thoáng suy tư, thi triển thân pháp, nhanh chóng phóng về chỗ kia.

Hắn đang nhanh chóng phóng về một mặt khác của Bạch Phong sơn, vừa vặn cũng là đường ban đầu khi Sở Mộ định vượt qua Bạch Phong sơn. Sau một khoảng thời gian chạy đi, chui vào trong mảnh rừng rậm thì cảm giác khí tức kia như ẩn như hiện, so với trước đó càng thêm rõ ràng.

Đột nhiên thân thể hắn dừng lại, thân thể từ động chuyển thành tĩnh, dừng lại trên một tảng đá màu xanh, nhìn về phía trước. Ánh mắt Sở Mộ trở nên cực kỳ lợi hại, trong mắt hắn, phía trước cách mười thước có hai người, mà chung quanh có vô số vết chém. Ngắn nhất cũng có mười thước, dài nhất không ngờ lại tới trăm thước, nhìn thấy mà giật mình.

Một người mặc áo dài màu bạc, lúc này y phục bị tàn phá, tóc tai bù xù, chật vật. Nửa nằm nửa tựa ở trên một khối đá cao nửa thước, tay trái đeo một cái vòng đang vô lực rũ xuống. Tay phải còn cố sức cầm chặt một thanh trường kiếm màu bạc.

Một người khác thì ở phía đối diện người mặc áo bạc chừng hai mươi mấy thước. Ngã sấp trên mặt đất, một thân y phục màu đen, tóc tai cũng bù xù. Tay trái dùng sức chống đỡ thân thể trên mặt đất muốn đứng dậy. Tai phải cũng cố sức cầm một thanh trường kiếm đen kịt.

ánh mắt Sở Mộ lúc nhìn vào thanh trường kiếm màu bạc và thanh trường kiếm màu đen, đồng tử không tự giác được mà co rút lại như châm, trong lòng như dời sông lấp biển. Trường kiếm màu bạc so với trường kiếm bình thường còn mỏng hơn một ít. Mà trưởng kiếm màu đen so với trường kiếm bình thường còn hẹp hơn một ít.

- Kiếm khí. Đây tuyệt đối là kiếm khí.

Trong lòng Sở Mộ có một đạo thanh âm đang gào thét.

Như vậy Sở Mộ càng thêm rõ ràng, kiếm khí chính thức ít nhất phải Kiếm giả Hóa Khí cảnh mới có thể sử dụng. Cũng có thể nói là người mặc áo bào trắng và người mặc áo bào màu đen này cho dù thoạt nhìn bộ dáng không tới ba mươi tuổi, nhưng ít ra cũng là Kiếm giả Hóa Khí cảnh, về phần ở cấp độ nào trong Hóa Khí cảnh, không có cách nào phân biệt được.

Người mặc áo bào màu bạc và hắc y nhân kia cũng chưa chết, Sở Mộ xuất hiện cũng khiến cho bọn họ chú ý. Bọn họ lập tức xoay đầu lại, ánh mắt đều nhìn về phía Sở Mộ. Hai mắt cũng không có sắc bén, nhưng mà khi nhìn vào Sở Mộ, lập tức khiến cho Sở Mộ cảm thấy đau đớn từng đợt, tinh thần, ý niệm cũng bị rung chuyển, thân thể không tự chủ được mà co rút một chút.

Ánh mắt người mặc áo bạc sắc bén, ẩn chứa một loại siêu nhiên có thể nhìn thấu tất cả, giống như tất cả không thể thoát khỏi tính toán của hắn, mà ánh mắt của hắc y nhân kia thì ẩn chứa một loại hắc ám, huyết tinh, tà ác vô cùng, tà ý ngập trời.

Trong nháy mắt này trong lòng Sở Mộ tràn ngập cảnh giác, kiếm khí vận chuyển, ngoại kiếm khí cũng giống như sóng gió nổi lên, chỉ cần thấy có chút không đúng hắn sẽ toàn lực ra tay.

Nhưng mà người mặc áo bào màu bạc và hắc y nhân chỉ nhìn qua Sở Mộ, không có chút động tác nào. Dường như bởi vì bị thương quá nặng, làm cho Sở Mộ âm thầm thở dài một hơi, chỉ là trong lòng vẫn cảnh giác cao độ.

- Tiểu tử, ngươi mau mau ra tay chém giết Gia Cát Minh này, sẽ không thiếu chỗ tốt của ngươi.

Hắc y nhân là người mở miệng đầu tiên, thanh âm có vài phần suy yếu, chỉ là lại hung ác dị thường, ngữ khí mạnh mẽ giống như mệnh lệnh, giống như Sở Mộ là thân tín dưới trướng hắn vậy.

Nhưng mà chỉ thấy vẻ mặt người mặc áo bào màu bạc kia không chút thay đổi, giống như bằng hữu chân thành nhìn qua Sở Mộ, cho dù có chút suy yếu nhưng mà hắn vẫn không nhanh không chậm mở miệng nói:

- Tiểu huynh đệ, người này là thành viên Huyết Kiếm lâu, việc ác không từ, hai tay dính đầy máu. PHạm phải huyết án, bình thường cũng tàn nhẫn sát hại bá tánh bình dân mấy ngàn, thiên lý khó dung. Hiện tại hắn bị thương rất nặng, không có lực phản kích, đúng là thời cơ tốt nhất để giết hắn, kính mong tiểu huynh đệ ra tay, diệt cỏ tận gốc.

Sở Mộ cũng không có trả lời, mà nhìn người mặc áo bào màu bạc vài lần, lại nhìn hắc y nhân vài lần, trong lòng dĩ nhiên cũng có phán đoán của mình.

Quan kiếm thuật của hắn gần tới viên mãn, mà thị kiếm nhìn người, tuy rằng không thể nào nhìn thấu tu vi của đối phương, thế nhưng mà có thể quan sát ra thái độ làm người của đối phương. Hơn nữa lại thêm vẻ mặt, ánh mắt, ngữ khí của song phương, các phương diện tổng hợp lại Sở Mộ cũng có thể đưa ra phán đoán.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.