Chương trước
Chương sau
- Cái gì? Khó tránh sau khi ta vừa tiến vào Thanh Lan hư cảnh không lâu đã lọt vào tập kích của một đệ tử Thanh Lan kiếm phái, cũng may ta phản ứng nhanh, kịp thời giết chết hắn ta.

Vẻ mặt Vũ Văn Minh Hóa lạnh lẽo, cơn giận dữ trong lòng dâng lên:

- Nhưng mà chỉ bằng vào bọn họ, cũng muốn giết chết đệ tử hai đại kiếm phái chúng ta hay sao? Si tâm vọng tưởng.

- Không, ngàn vạn lần không nên phớt lờ. Ngụy Hồng này không ngờ lại được một gã trưởng lão Thanh Lan kiếm phái không tiếc hao phí tu vi mạnh mẽ che dấu khí tức của đối phương. Ngụy trang thành đệ tử cửu đoạn tiến vào Thanh Lan hư cảnh. Trên thực tế tu vi hắn là thập đoạn đỉnh phong, hơn nữa ít nhất cũng nắm giữ một môn kiếm thuật cao giai. Kiếm trong tay hắn cũng là ngụy kiếm khí.

Sở Mộ thấp giọng nói.

- Cái gì?

Kể cả Tiêu Thiên Phong, sắc mặt mọi người đều biến đổi, bọn họ đều lựa chọn tin tưởng Sở Mộ, cảm thấy Sở Mộ sẽ không mang chuyện này đi nói giỡn.

- Ba phái đã sớm có ước định, mỗi lần Hư cảnh mở ra, không có một đệ tử nào quá cửu đoạn được phép tiến vào, lần này Thanh Lan kiếm phái không ngờ lại làm trái với ước định, xem ra bọn họ đã không để hai đại kiếm phái khác vào trong mắt. Lần này sau khi rời khoi Thanh Lan hư cảnh chúng ta phải đem việc nào báo cáo lên, cùng nhau tạo áp lực với Thanh Lan kiếm phái.

Vương Đình Hạo cả giận nói.

- Đó là chuyện sau khi ra ngoài.

Sở Mộ nhẹ giọng nói:

- Hiện tại chúng ta nên làm hai chuyện. Thứ nhất là đạt được Thanh Lan thánh quả, thứ hai là giết chết toàn bộ đệ tử Thanh Lan kiếm phái, giết chết toàn bộ, để cho bọn họ nếm thử tư vị kia.

- Cái gì? Mọi người lần nữa khiếp sợ.

Nếu như nói đoạt Thanh Lan thánh quả là chuyện mọi người đã xác định chắc chắn, như vậy điểm thứ hai theo lời Sở Mộ nói, hoàn toàn vượt quá dự kiến của bọn họ. Kiếm giả thập đoạn đỉnh phong không phải là tồn tại mà Kiếm giả thập đoạn sơ kỳ có thể so sánh, cho dù là bản thân Tiêu Thiên Phong, tự nhận là có thể chém giết thập đoạn sơ kỳ, thậm chí là trung kỳ, lại nhận không có cách nào nắm chắc đối kháng với thập đoạn đỉnh phong.

- Sư đệ, đệ tử khác còn giết được, giết chết không thành vấn đề, nhưng mà Ngụy Hồng này...

Trên mặt Vũ Văn Minh Hóa hiện lên vẻ khó xử.

- Yên tâm đi, Ngụy Hồng giao cho ta, ta có nắm chắc giết chết hắn, những người khác giao cho các ngươi đối phó.

Sở Mộ nói.

Chỉ mấy câu nói đã quyết định vậ mệnh của đệ tử Thanh Lan kiếm phái.

- Sư đệ, không nên vọng động, chỉ cần chúng ta rời khỏi Thanh Lan hư cảnh rồi báo cáo việc này, hắn tự nhiên sẽ bị xử trí.

Vương Đình Hạo vội vàng nói.

- Tam sư huynh không cần lo lắng, lúc ta còn là cửu đoạn sơ kỳ đã giao thủ với Ngụy Hồng này, cho nên ta có tin tưởng mười phần tất giết hắn.

Sở Mộ lạnh nhạt nói, ngữ khí và vẻ mặt hắn tràn ngập tự tin cường đại, làm cho người ta tin phục.

- Quá tốt, các vị sư đệ đều ở đây.

Một đạo thanh âm kinh hỉ vang lên, mọi người nhìn, lập tức nhìn thấy Lý Dật đang đi tới.

Sau khi hạ xuống, vẻ mặt Lý Dật mừng rỡ, mà mọi người lại phát hiện sau lưng Lý Dật có một vết máu đỏ sậm đã khô, vẻ mặt cũng vì mất máu quá nhiều mà suy yếu, tái nhợt.

- Đại sư huynh, huynh bị thương rồi.

Vũ Văn Minh Hóa biến sắc, ân cần nói.

- Ồ? Vân Nhân Vân đâu? Không có mặt ở đây sao? Tên phản đồ này không ngờ lại cấu kết với Lý Đông Lai của Thanh Lan kiếm phái, dùng cái cớ liên thủ, thừa dịp ta không chú ý đánh lén, nếu không phải ta phản ứng nhanh chóng, chỉ sợ đã chết dưới thân kiếm của Lý Đông Lai.

Lý Dật đảo qua mọi người, vẻ mặt vô cùng phẫn nộ, lửa giận bành trướng.

- Văn Nhân Vân đáng chết, không ngờ lại làm ra chuyện đại nghịch bất đạo, phản bội kiếm phái. Hắn tốt nhất không nên xuất hiện, nếu không ta nhất định sẽ thanh lý môn hộ.

Vũ Văn Minh Hóa cả giận nói, những người khác đều oán hận gật đầu, hơn nữa cũng nghĩ mà sợ hãi, may mà phản ứng của đại sư huynh nhanh, bằng không hậu quả quả thực khó có thể tưởng tượng nổi.

- Còn có Lý Đông Lai, cũng tuyệt đối không thể buông tha.

Trong mắt Vương Đình Hạo có tinh mang bắn ra:

- Nghe nói hắn cũng là người chuyên tu kiếm khí quyết lôi hệ và kiếm thuật lôi hệ, chờ hắn xuất hiện, ta cũng muốn nhìn một chút xem hắn có bao nhiêu phân lượng.

- Văn Nhân Vân và Lý Đông Lai không có khả năng xuất hiện.

Sở Mộ nhẹ giọng nói, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía hắn, sau khi dừng lại một chút, Sở Mộ tiếp tục nói:

- Bọn chúng đã chết dưới thân kiếm của ta.

Cả đám kinh ngạc, rồi chợt cười rộ lên:

- Tốt, bị giết rất tốt, chết chưa hết tội.

- Lý Đông Lai là đại sư huynh Thanh Lan kiếm phái, nếu như các trưởng lão Thanh Lan kiếm phái biết rõ Lý Đông Lai đã chết mà nói, không biết sẽ tức giận thành bộ dáng gì nữa.

- Nhất định sẽ rất phẫn nộ, phẫn nộ tới thổ huyết a.

Nghĩ tới đây, mọi người không khỏi nở nụ cười sảng khoái, phẫn nộ trong lòng cũng phai nhạt rồi biến mất, nhưng mà những đệ tử còn lại của Thanh Lan kiếm phái này nhất định phải chết.

- Những sư đệ khác thì sao?

Lý Dật đảo qua mọi người rồi hỏi.

- Không rõ lắm. Khả năng còn chưa chạy tới a.

Vũ Văn Minh Hóa nói, hắn còn có một câu chưa nói ra, tất cả mọi n gười biết rõ, có khả năng những người còn lại đã cheest.

- Vị sư đệ này, may quá, ngươi còn sống.

Đột nhiên một đạo thanh âm tràn ngập kinh hỉ vang lên, chỉ thấy có sáu người bước tới, cầm đầu là một nữ tử trẻ tuổi, mỹ mạo nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, vẻ mặt kích động.

- Ngươi có ý gì? Chẳng lẽ ngươi muốn Sở sư đệ chết hay sao?

Vũ Văn Minh Hóa tâm tình đang ảm đạm nghe xong lời này cả giận nói, hai mắt mang theo tinh mang phẫn nộ nhìn về phía đối phương.

- Không, ngươi hiểu lầm rồi. Ta thực sự cao hứng cho vị sư đệ này a.

Đây chính là Diêu Bích Phượng của Thanh Thủy kiếm phái, nàng đi tới trước mặt Sở Mộ, trịnh trọng hạ kiếm lễ với Sở Mộ:

- Ta vô cùng cảm tạ ân cứu mạng của sư đệ, nếu như không có sư đệ ra tay ngăn cản Ngụy Hồng, chỉ sợ ta đã chết dưới thân kiếm của hắn.

- Không cần phải khách khí.

Sở Mộ cười nhạt một tiếng, nói.

- Ân cứu mạng ta sẽ không quên, vì báo ân, ta đại biểu Thanh Thủy kiếm phái nguyện ý hỗ trợ ngươi cướp đoạt lấy Thanh Lan thánh quả.

Diêu Bích Phương nghiêm túc nói.

Nàng nói lời này khiến cho Sở Mộ cảm thấy kinh ngạc. Thanh Lan thánh quả a, đó là trân bảo hiếm thấy mà bất luận kẻ nào không thể cự tuyệt, mà Diêu Bích Phượng không ngờ lại nguyện ý buông bỏ, hơn nữa còn nói rõ nguyện ý hiệp trợ Sở Mộ cướp lấy. Lòng dạ như vậy không thể không khiến cho người khác kính nể, những người khác trong Thanh Phong kiếm phái nhìn về phía Diêu Bích Phượng, ánh mắt lúc này đều mang theo vài phần bội phục, trong mắt Vũ Văn Minh Hóa càng hiện lên vẻ kỳ lạ, hiếu kỳ.

- Nếu như sau khi Sở sư đệ đạt được Thanh Lan thánh quả, thiên phú tu luyện tăng lên, đến lúc đó sẽ càng thêm lợi hại a.

Lý Dật mỉm cười, nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.