Chương trước
Chương sau
Lí Dật, Vũ Văn Minh Hoá và Vương Đình Hạo, ba người này Lý Đông đều biết, Thanh Phong Động Kiếm Bia kia Lý Đông hắn cũng biết. Thực tế thì tam đại kiếm phái trên núi Thanh Lan, mỗi một phái đều có những bí mật riêng khi tạo dựng môn phái ở đây. Chẳng hạn như Thanh Phong Động Kiếm Bia kia, trong Thanh Lan kiếm phái cũng có một nơi giống như vậy. Những thứ này đều được xem là những bí mật công khai của tam đại môn phái.

- Tốt! Những tin tức ngươi cung cấp, đối với ta cũng có chút giá trị. Như vậy thì ta cũng có thể tạm thời tha mạng cho ngươi.

Lý Động nhẹ gật gật đầu nói, tuy nhiên ánh mắt hắn lại như hai mũi kiếm bén nhọn nhìn thẳng mắt Văn Nhân giống như muốn nhìn xuyên cả tâm1thần vậy

- Tuy nhiên, ngươi đừng giở trò bịp bợm lừa gạt bọn ta. Phải cam đoan chân thành hợp tác vơi bọn ta. Nếu không, ta sẽ cho ngươi biết kiếm của ta bén như thế nào!

- Sư huynh yên tâm, Văn Nhân ta trước giờ luôn giữ chữ tín.

Mặt dù trong lòng rất phẫn hận, nhưng ngoài mặt Văn Nhân vẫn giả bộ tươi cười đối đáp lại.

- Bọn ta không phải là sư huynh của ngươi. Nhớ kĩ: bọn ta là đệ tử tinh anh của Thanh Lan kiếm phái, còn ngươi là đệ tử tinh anh của Thanh Phong kiếm phái, ngươi so với chúng ta không phải là nhân vật cùng cấp bậc!

Tên đệ tử tinh anh Cửu Đoạn hậu kì nãy giờ không lên tiếng của Thanh Lan kiếm phái đột nhiên lên tiếng với giọng điệu vô cùng khinh thường Văn Nhân.

- Hơn4nữa, loại người ngay cả sư môn cũng dám phản bội như ngươi, bọn ta cho ngươi đồng hành cùng bọn ta đã là ơn huệ lớn cho ngươi rồi!

Sắc mặt Văn Nhân trầm hẳn xuống, sát cơ trong lòng sôi trào, lửa giận bừng bừng, chỉ hận không thể lập tức rút kiếm ra chém chết hai tên khốn nạn trước mắt này.

- Sao hả? Ngươi không phục? Vậy ngươi cứ việc rút kiếm của ngươi ra! Ta cam đoan, chỉ cần ngươi chạm vào kiếm của ngươi, ta sẽ biến ngươi thành một cỗ thi thể ngay lập tức.

Tên đệ tử tinh anh kia của Thanh Lan kiếm phái trừng mắt lên, lạnh lùng nói với Văn Nhân.

- Ha ha, các hạ đừng đùa.

Văn Nhân mạnh mẽ đề nộ khí trong lòng xuống, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.

- Tốt, đừng2nói nhảm nữa! Bây giờ lập tức đi tìm Sở Mộ. Ta không muốn mất thời gian nữa.

Lý Đông có chút không kiên nhẫn, lạnh lùng nói. Trong ánh mắt hắn, sát khí như ẩn như hiện.

- Cứu mạng a.

Một tiếng kêu thê lương thảm thiết làm kinh động bốn phía, xuyên phá bầu trời truyền tới, rơi vào trong tai Sở Mộ.

- Rống.

Ngay sau đó là một tiếng rống lớn, cực kỳ tàn bạo vang lên, tiếng rống lớn này giống như là sấm sét nổ vang, cuồn cuộn không thôi.

Tiếng kêu thảm thiết giống như là một con vịt bị vặt cổ, đột nhiên im bặt, chung quanh trở nên tĩnh lặng, chỉ có tiếng rống đứt quãng, còn có tiếng vang rất nhỏ truyền tới.

Hai mắt Sở Mộ sáng ngời, lợi hại bức người, nhìn về phía thanh âm truyền tới. Phía trước là một cánh rừng nhỏ1thưa thớt.

- Là hung thú, có lẽ là hung thú thực lực cường đại.

Sở Mộ âm thầm vui vẻ nói.

Trong Thanh Lan hư cảnh, chỗ có hung thú cường đại bình thường đều có bảo vật khác.

Ít nhất trước đó Hôi Nham lang đã nghiệm chứng điểm này.

Thân ảnh lóe lên, sử dụng thân pháp, Sở Mộ nhanh chóng nhảy vào trong khu rừng nhỏ, hóa thành một đạo quang ảnh màu xanh, nhanh chóng chạy đi.

Khu rừng nhỏ này cũng không lớn, sau đó, cách Sở Mộ mười trượng là một vách núi, Sở Mộ còn nhìn thấy bên trên vách núi chừng năm trượng có một cửa động tối đen như mực.

- Rống.

Lại là một tiếng rống cực lớn truyền tới, nhanh chóng tới gần, mặt đất run rẩy chấn động, Sở Mộ vội vàng nhìn lại, lập nhìn thấy cách đó không xa có một đạo thân ảnh2to lớn, cường tráng đang chạy như điên tới.

Đạo thân ảnh cao lớn, cường tráng này quả thực gióng như một ngọn núi nhỏ di động đang chạy tới, làm cho mặt đất không ngừng chấn động. Nó có làn da màu xám, bộ lông cũng là màu xám, rất ngắn, trên người có từng khối cơ bắp nhô lên, cực kỳ rõ ràng, giống như là nham thạch vậy.

Hai mắt có vẻ hung tàn, hai tay tráng kiện không ngừng chống đỡ thân thể chạy như điên trên mặt đất. Chỉ là hai tay lúc này dính đầy máu tươi, bộ lông cũng có vết máu tươi, khí tức tàn bạo giống như thủy triều cuồn cuộn kéo tới, còn mang theo một mùi tanh tưởi.

Sắc mặt Sở Mộ hơi đổi.

- Đại Lực thạch viên.

Sở Mộ khẽ hô một câu.

Đại Lực thạch viên, hung thú cao cấp. Thực lực tương7đương với Kiếm giả thập đoạn sơ kỳ, bộ lông cứng cỏi, da cứng rắn, dẻo dai, ngay cả Bách Luyện kiếm cũng khó có thể làm thương tổn tới nó. Hơn nữa lực lượng cường đại vô cùng, hai tay có lực lượng khủng bố tới mấy ngàn cân, một khi bị hai tay tráng kiện, khủng bố này bắt lấy, trong nháy mắt sẽ bị xé thành hai nửa.

Kiếm giả thập đoạn sơ kỳ bình thường cũng không nhất định là đối thủ của nó.

Trong lòng Sở Mộ tràn ngập ngưng trọng, ngón tay phải nhẹ nhàng nhúc nhích, hô hấp chậm rãi trở nên kéo dài, kiếm khí vận chuyển, cơ bắp trên thân thể hơi buông lỏng, thoáng chốc đã rút kiếm ra.

Kiếm quang nhìn như một đạo kinh hồng, kiếm khí bao phủ, chém ra hai đạo kiếm khí, xé rách không khí, bắn thẳng về phía Đại Lực thạch viên. Ngay sau đó thân pháp Phong Trung du được thi triển, tạo thành một đường vòng cung, không ngừng vung kiếm.

Miệng hét lớn một tiếng, Đại Lực thạch viên vung cánh tay phải tráng kiện, giống như là đuổi ruồi muỗi, phanh phanh hai cái, hai đạo kiếm khí bị nghiền nát rồi tiêu tán. Mà trên cánh tay Đại Lực thạch viên chỉ có một ít lông bị đứt rời mà thôi, trên làn da màu xám chỉ có dấu vết nhàn nhạt.

Đã sớm dự đoán từ trước cho nên Sở Mộ không có kinh ngạc chút nào. Thân ảnh giống như một cơn gió xuất hiện bên trái Đại Lực thạch viên. Ngụy Thanh Phong kiếm ngưng tụ kiếm khí cửu đoạn sơ kỳ, giống như là trăng tàn, cuối kỳ, cuối tháng,chém ra.

Bộ da của Đại Lực thạch viên vô cùng mềm mại, dẻo dai, hơn nữa lực lượng lại cường đại vô cùng, tốc độ phản ứng lúc này hơi chậm chút, lập tức bị một kiếm của Sở Mộ cắt vào trên cánh tay trái, xoẹt một tiếng, máu tươi chảy ra.

Rống.... Rống.

Đại Lực thạch viên có chỉ số thông minh đơn giản, khiến cho nó cảm thấy, sinh vật nhỏ bé cầm vật trong tay kia căn bản không thể nào xúc phạm tới nó. Nhưng thật không ngờ, sinh vật này lại khác với những sinh vật nhỏ bé trước đó nó tiếp xúc, không ngờ thoáng cái khiến cho nó bị thương.

Hai mắt Đại Lực thạch viên tỏa ra huyết quang, nổi giận vô cùng, bỏ qua việc cánh tay trái đang bị thương, hai tay tráng kiện hung hăng chụp tới, ý định bắt lấy Sở Mộ, xé rách làm đôi.

Cánh tay tráng kiện mang theo khí lưu mạnh mẽ, Sở Mộ thi triển thân pháp Phong Trung du, thuận thế né tránh, lại vung tay chém một kiếm ra.

Xoẹt một tiếng, da trước ngược Đại Lực thạch viên bị xé rách, máu tươi phun ra.

- Hay cho bộ da cứng rắn.

Sở Mộ âm thầm kinh hãi, dưới tính huống dùng Ngụy Thanh Phong kiếm sắc bén, hơn nữa lại thêm kiếm khí phụ thể, lúc chém vào bộ da Đại Lực thạch viên cũng có cảm giác tay tê rần. Có thể tưởng tượng ra được, cảnh ngộ của đám người cầm Bách Luyện kiếm trong tay lúc gặp Đại Lực thạch viên này sẽ khổ cực cỡ nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.