Chương trước
Chương sau
Trong mắt Sở Mộ hình như có từng cơn gió nhẹ thổi qua. Một kiếm chậm rãi vẽ ra. Một kiếm này dường như mang theo gánh nặng nghìn cân vậy, vô cùng chậm rãi, lại mang theo một cơn lốc vô cùng mãnh liệt, trong cơn cuồng bạo thổi đi.

Dựa vào ngoại kiếm khí trong phạm vi năm thước nén lại ngưng tụ lại, Sở Mộ cảm giác được rõ ràng trọng lượng của thanh kiếm trong tay, tăng mạnh không chỉ gấp mười lần. Thời điểm vung kiếm lên, cần phải tiêu hao khí lực lớn hơn nữa.

Dưới con lốc, Tiêu Thiên Phong vọt tới trước bị liên tục ngăn cản, không thể không liên tục vung kiếm, lấy sự sắc bén vô cùng của kiếm phong mở cơn lốc ra. Tay trái của hắn chấn động hư không, tốc độ tăng lên gấp hai lần. Thân thể vẫn bắn nhanh tới.

Nửa tấc kiếm quang, phá không lao đến.

Nửa tấc kiếm quang phun ra nuốt vào, xuyên thủng hư không lao đến.

Lưu hỏa kiếm màu xanh nhạt vung lên chém xuống, giống như sao băng xẹt qua.

Lại là một lần va chạm long trời lở đất. Xung quanh hình như mất đi tất cả âm thanh. Ngay cả các đệ tử phát ra tiếng thét chói tai, tiếng kêu kinh ngạc cũng không cách nào nghe được. Bọn họ chỉ có thể rất quỷ dị thấy đối phương há mồm ra, lại không phát ra được bất kỳ âm thanh nào. Toàn thế giới hình như trở nên tĩnh mịch.

Tất cả động tác giống như là bị làm chậm lại gấp mười lần, quỷ dị vặn vẹo.

Tuy nhiên chỉ trong chớp mắt, tất cả lại khôi phục giống như bình thường. Những tiếng leng keng, những tiếng không khí nổ vang chói tai tới mức đáng sợ phát ra, giống như sóng triều cuồn cuộn rít gào, lại không gì có thể sắc bén hơn, đâm vào trong hai lỗ tai. Bọn họ chỉ cảm thấy đau đớn giống như xé rách vậy. Dường như có thanh kiếm vô hình đâm rách màng tai, đâm về phía đầu, muốn cắn nát tất cả.

- A...

Rất nhiều đệ tử nhịn không được hai tay ôm đầu phát ra rống lên một tiếng thống khổ, cúi người xuống. Bọn họ chỉ cảm thấy cực kỳ thống khổ, khó có thể chịu được. Thậm chí có người phải lăn lộn trên mặt đất, mới có thể giảm bớt được sự thống khổ nào.

Các đệ tử tinh anh cũng chau mày, hai tay bịt kín lỗ tai, đặc biệt khó chịu. Chỉ có các cao thủ Hóa Khí Cảnh mới có thể chống đỡ loại âm thanh chói tai đáng sợ sắc bén do va chạm này truyền lại. Nhưng bọn họ vẫn cảm thấy khó chịu.

Chỉ thấy chỗ mà hai ánh sáng màu xanh nhạt cùng màu vàng nhạt va chạm, quang điểm có chút sáng ngời. Trong thời gian ngắn giống như một vụ nổ sinh ra siêu sao mới vậy. Hào quang nổ tung rực sáng, khuếch tán ra xung quanh. Nơi nào nó đi qua, không khí bị trùng kích chấn động, hình thành một dải chân không với đường kính mấy thước.

Vô số ánh sáng màu xanh nhạt màu vàng nhạt phát nổ tạo thành hỗn hợp, giống như pháo bông rơi xuống lả tả. Màu xanh nhạt trên thanh kiếm trong tay Sở Mộ trong nháy mắt có dấu hiệu dao động, có dấu hiệu biến mất. Nửa tấc kiếm quang trên thân kiếm của Tiêu Thiên Phong trực tiếp nghiền nát.

Thật là một va chạm đáng sợ. Lực phản chấn cực kỳ cường đại. Ở dưới hào quang phát nổ rực sáng, hai thân ảnh của Sở Mộ cùng Tiêu Thiên Phong ngay lập tức bay ngược lại. Kiếm khí nổ tung, khiến y phục trên người bọn họ rách ra.

Bởi vì có bí pháp kiếm khí hộ thể bảo vệ, tương đối mà nói, Sở Mộ nhìn qua đỡ hơn. Tiêu Thiên Phong tương đối chật vật.

Cứng rắn dừng thân thể lại, cách xa nhau khoảng năm thước, cầm kiếm chỉ về phía đối phương. Từ phía xa đối mặt, dưới sự dẫn dắt của khí tức, tập trung trùng kích va chạm lẫn nhau, vô số âm thanh giống sấm rền nổ vang.

Khí tức trên người Sở Mộ cùng Tiêu Thiên Phong càng sắc bén hơn, nồng đậm hơn, dày đặc hơn.

- Tương đương. Ta đã lấy ra mười thành lực của ta, vẫn không có cách nào đánh bại ngươi.

Tiêu Thiên Phong nhìn thẳng vào Sở Mộ, đồng tử hình như có một tầng lưu quang màu vàng nhạt xẹt qua, phong quang ép người. Giọng điệu của hắn trầm thấp sắc nhọn, giống như kiếm phong khiến người ta rét run:

- Tiếp theo, ta sẽ lấy ra mười hai thành lực, thi triển tuyệt sát chiêu, cùng ngươi quyết định thắng bại cuối cùng. Đến bây giờ, ta vẫn không có cách nào nắm giữ hoàn mỹ được một chiêu này. Cho nên, ta chỉ có thể bảo đảm… không giết chết ngươi.

- Ta rất chờ mong tuyệt sát chiêu của ngươi.

Sở Mộ nhẹ giọng nói, âm thanh có vài phần lay động. Tuy thần sắc không đổi, nhưng trong lòng hắn lại âm thầm cảnh giác. Giao đấu với Tiêu Thiên Phong một phen, Sở Mộ đã thể hiện ra thực lực của bản thân được bảy tám phần. Ngay cả ngoại kiếm khí luôn luôn không toàn lực động tới cũng không giữ lại chút nào, thi triển ra, lại không có cách nào đánh bại được Tiêu Thiên Phong.

Cho đến tận bây giờ, Sở Mộ vẫn giữ lại hai đòn sát thủ. Hắn tin tưởng, uy lực tuyệt sát chiêu của Tiêu Thiên Phong nhất định là vô cùng cường đại. Nếu như mình không lấy ra đòn sát thủ, không chừng sẽ bị thương, tiếp theo chính là bị thua.

Tiêu Thiên Phong không nói gì thêm. Hai mắt của hắn chậm rãi nhắm lại. Khí tức trên người cũng theo đó lặng lẽ nội liễm. Tầm mắt tất cả mọi người đều rơi vào trên người Tiêu Thiên Phong, tràn ngập chờ mong. Thậm chí bọn họ cũng quên cả hít thở.

Sở Mộ nhạy bén cảm giác được, trên người Tiêu Thiên Phong có một phong quang càng đáng sợ hơn, đang nổi lên đang hội tụ.

Mà lúc này, không khí quanh thân Tiêu Thiên Phong đều trở nên yên lặng, không chút dao động nào.

Thời gian ước chừng ba hơi thở, hai mắt Tiêu Thiên Phong bỗng nhiên mở ra. Trong mắt hắn bắn ra hai đạo khí tức màu vàng nhạt sắc bén vô cùng, giống như kiếm khí vậy bắn ra, xuyên thủng hư không, lưu lại vết tích dài mấy thước. Phong quang nội liễm yên lặng chỉ trong nháy mắt liền nổ mạnh, giống như núi lửa đang yên tĩnh đột nhiên bạo phát, không ngờ phát ra những tiếng nổ ầm ầm, khiến không khí xung quanh dao động kịch liệt.

Hình như thấy được từ trong thân thể Tiêu Thiên Phong có vô số kiếm khí màu vàng nhạt lập tức phát ra, tràn ngập xung quanh. Phong quang mạnh liệt khác thường, xuyên thủng tất cả, vô cùng vô tận, không thể chống đỡ!

Bách Luyện Kiếm chấn động phát ra những tiếng ong ong, khẽ run lên giống như giao ra cả tính mạng vậy. Trên đó có kiếm khí màu vàng nhạt hội tụ, giống như một đạo lưu quang kim sắc, theo ngón tay chậm rãi chảy xuôi xuống. Không khí bị trực tiếp xé ra. Hình như ngay cả không gian cũng có khả năng bị xé rách.

- Kiếm của ta, có vô cùng sắc bén, có phong quang vô tận, nhận của ta một kiếm này.

Tiêu Thiên Phong đột nhiên bay vọt lên trời cao, một kiếm đâm ra, phá không lao đến:

- Thiên Phong Tuyệt Sát!

Sắc mặt Sở Mộ biến đổi, hai mắt lộ vẻ chấn động. Ngay lập tức đồng tử co lại giống như đầu kim. Hình ảnh Tiêu Thiên Phong bị kiếm khí màu vàng nhạt vờn quanh thân, dường như một kiếm xé rách bầu trời, từ trên trời đến, tập trung vào bản thân. Từ xa đã có thể cảm giác được, phong quang trong đó dường như vô cùng vô tận cuộn trào mãnh liệt lao đến. Ngay cả không khí hình như cũng biến thành từng thanh lợi kiếm đâm về phía mình, không có cách nào né tránh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.