Trong nháy mắt, Sở Mộ dường như cũng hóa thân làm một đám mây trắng, dung nhập trong biển mây vô tận.
Bất tri bất giác lĩnh ngộ Vân Chi Ý Cảnh dần dần trở nên sâu sắc.
Sở Mộ không cảm giác được thời gian trôi qua, rong chơi ở trong biển mây vô tận, quên mất thời gian quên mất thế giới quên mất chính mình.
Bất tri bất giác, mặt trời chìm về phía tây. Ánh trời chiều màu đỏ như máu, soi sáng chân trời phía tây. Sở Mộ bỗng nhiên tỉnh táo, trong mắt có tàn hồng. Hắn lúc này mới biết được, hóa ra chính mình ở chỗ này bất tri bất giác đã hết nửa ngày.
Hắn chậm rãi thở ra một làn khí trắng, giống như mây cuộn mây tan biến đổi tiêu tan. Sở Mộ mỉm cười.
Vân Chi Ý Cảnh, trong bất tri bất giác đã từ nửa thành, tăng lên tới một thành.
- Chỉ là nâng cao nửa thành mà thôi. Quả nhiên, độ khó lĩnh ngộ ý cảnh thứ hai phải tăng lên gấp đôi.
Sở Mộ thầm nghĩ.
Nếu như Vân Chi Ý Cảnh là ý cảnh đầu tiên Sở Mộ lĩnh ngộ, như vậy vừa rồi, có lẽ có thể tăng lên tới một phần rưỡi.
Trong lòng đã thoải mái, lại không có gì ngăn cách, Sở Mộ không còn lưu luyến nữa, xoay người, nhanh chóng rời đi.
Như gió, đi ở vô ý, như mây, sinh diệt vô tướng... Phong khinh vân đạm...
Vung ống tay áo phất một cái, không mang theo mây triệt để rời đi...
...
Một đường thoải mái, toàn thân dường như muốn bay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-dao-doc-than/1975940/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.