Chương trước
Chương sau
Sở Thiên nói, khí tức dần dần ngưng tụ, ánh mắt cũng trở nên lợi hại:

- Ta tu luyện kiếm thuật, một môn là kiếm thuật nhập môn, hai môn kiếm thuật cấp thấp, một môn kiếm thuật trung giai và một chiêu kiếm kỹ trung giai. Đợi lát nữa, ta sẽ từ bắt đầu kiếm thuật nhập môn.

- Một môn kiếm thuật nhập môn, một môn kiếm thuật cấp thấp, một môn kiếm thuật trung giai, một chiêu kiếm kỹ trung giai.

Sở Mộ tiến vào trạng thái, thản nhiên nói, khiến vợ chồng Sở Hành Vân và Sở Thiên có chút kinh ngạc.

Chênh lệch giữa kiếm phái hạ phẩm và kiếm phái trung phẩm vẫn vô cùng rõ ràng. Một kiếm phái trung phẩm, chỉ cần xuất động một kiếm giả cường đại, cũng đủ để quét ngang toàn bộ kiếm phái hạ phẩm.

Tương tự, nội tình giữa hai bên chênh lệch rõ ràng. Bởi vậy, đệ tử kiếm phái trung phẩm bình thường có thể tu luyện kiếm thuật nhiều hơn, thậm chí cường đại hơn.

Sở Thiên có thể tu luyện những kiếm thuật này, là chuyện bình thường, nhưng Sở Mộ không ngờ cũng có thể tu luyện một môn kiếm thuật trung giai và một chiêu kiếm kỹ trung giai. Điều này thật sự khiến người ta có chút bất ngờ.

Hai thanh Bách Luyện Kiếm với hình thái có chút khác nhau từ phía xa lao tới. Hai bên ngưng tụ khí tức, trở nên lợi hại. Không khí dường như bị cắt qua. Có gió thổi qua, phát ra tiếng ô ô.

- Tiếp chiêu.

Sở Thiên quát khẽ, một bước lao thẳng ra, một kiếm đâm thẳng. Đây là một kiếm đường đường chính chính, có phong phạm của đại tướng, giống như là một đại tướng rong ruổi trên sa trường vậy.

Cổ tay Sở Mộ run lên, kiếm quang sáng như tuyết, thoạt nhìn giống như cầu vồng chợt hiện. Một kiếm thanh nhã thản nhiên, giống như bức tranh thuỷ mặc.

- Tốt.

Hai mắt Sở Hành Vân sáng ngời, âm thầm gật đầu, tương đối thoả mãn đối với kiếm thuật của hai đứa con trai.

Tuy rằng bởi vì phải quản lý việc kinh doanh trong gia tộc, không có bao nhiêu thời gian tu luyện, nhưng Sở Hành Vân cũng có tu vi kiếm khí thập đoạn sơ kỳ, một tay kiếm thuật cũng phi phàm, nhãn lực lại càng hơn người.

Hai kiếm giao nhau, Sở Mộ cùng Sở Thiên triển khai đấu kiếm. Kiếm quang lóe lên, kiếm ảnh nặng nề, kiếm khí ngang dọc, hình như chẳng phân biệt được trên dưới. Thân hình giao nhau, vô cùng đặc sắc.

Sở Hành Vân liên tục gật đầu. Lý Vân Lan mỉm cười. Điều nàng càng để ý hơn, chính là bầu không khí hòa hợp của người một nhà khi ở cùng một chỗ.

Trong Hành Vân Viện có tiếng leng keng sắc bén không ngừng nổ vang. Đó là tiếng kim loại va chạm với nhau.

Kiếm quang lóe lên. Kiếm ảnh nặng nề. Hai thân ảnh trên dưới trái phải tung bay đan xen, hết sức đặc sắc.

Một bên đường đường chính chính, đi thẳng tiến thẳng, có một loại phong phạm đại tướng dũng mãnh và bá đạo. Một bên phiêu dật ưu nhã nhàn ung dung như dạo bộ trong đình, có một vị khách nhàn tản.

Sở Hành Vân và Lý Vân Lan thấy vậy liên tục trầm trồ khen ngợi.

Đột nhiên, sau một tiếng keng bén nhọn vang lên, hai thân ảnh mỗi bên đều bay ngược ra.

- Đừng đánh nữa.

Sở Thiên hơi thở hổn hển, nói. Sở Mộ mỉm cười, khí định thần nhàn, hơi thở đều đặn, sắc mặt không đổi.

- Thiên nhi, thế nào? Kiếm thuật của Mộ Nhi ra sao?

Sở Hành Vân cười ha hả nói. Tuy rằng hắn ở một bên nhìn, nhãn lực hơn người, cho rằng kiếm thuật của Sở Thiên và Sở Mộ đều rất tốt, nhưng chung quy không rõ ràng bằng tự mình giao đấu.

- Rất tốt. Tuy rằng phong cách hoàn toàn khác hẳn với con, nhưng sắp đuổi kịp con. Cho dù có tới Lưu Vân Kiếm Phái, trong các nhiều đệ tử cũng có thể chiếm được thứ hạng tương đối.

Sở Thiên dành cho lời nhận xét tương đối cao.

Chỉ có điều, hắn cũng không biết, thật ra Sở Mộ đấu kiếm với hắn, căn bản cũng không có lấy ra thực lực chân chính, hoàn toàn chỉ là một loại khoa tay múa chân mà thôi. Nếu như hắn biết, Sở Mộ chỉ hơi nghiêm túc một chút, trong vòng ba chiêu là có thể đánh bại hắn, không biết hắn sẽ kinh ngạc thành thế nào.

Sở Hành Vân cũng không có nhìn ra. Chẳng qua hắn cảm thấy, kiếm thuật của Sở Mộ thực sự không tệ, sẽ không kém hơn Sở Thiên. Hơn nữa khí mạch dài. Tất cả chỉ vậy, không hơn.

Tiếp theo, Sở Mộ đều ở trong Hành Vân Viện, cùng song thân tâm sự, luyện một chút kiếm, luyện một chút kiếm khí. Thỉnh thoảng hắn lại cùng Sở Thiên khoa tay múa chân mấy chiêu. Nhoáng lên, hai ngày liền trôi qua. Ngày đại thọ đã đến.

...

Phủ đệ của Sở gia, khắp nơi giăng đèn kết hoa, đèn đỏ treo thật cao. Người hầu các thị nữ đều đặc biệt bận rộn, ra ra vào vào như những con kiến vậy.

Cửa lớn của phủ đệ hoàn toàn mở rộng. Trên người đám hộ vệ đều mặc màu đỏ, đặc biệt vui mừng.

Một quản gia cùng mấy người chấp sự của Sở gia đứng ở cửa chính, hoan nghênh các khách đến, đồng thời lớn tiếng thông báo, để người ở bên trong được biết.

Làm một trong ba gia tộc lớn ở Khai Dương Thành, lão gia chủ Sở gia - Sở Đương Hùng tổ chức đại thọ bảy mươi, người tới cửa chúc mừng vẫn rất nhiều. Các gia tộc nhỏ, bang phái nhỏ, sòng bạc tửu lâu thậm chí thương nhân đều có đủ.

- Lâm gia gia chủ dẫn theo Lâm tam thiếu gia đến đây chúc thọ. Hạ lễ là mười thanh Bách Luyện Kiếm, Tụ Khí Hoàn mười viên...

Lâm gia gia chủ Lâm Phi Hổ là một người trung niên mặt chữ điền, mũi rộng, tràn ngập vẻ uy nghiêm. Hắn có một khí thế không giận tự uy, long hành hổ bộ. Đi theo bên cạnh hắn là một thiếu niên mười mấy tuổi, cũng mặt chữ điền, mơ hồ có vài phần đường nét của Lâm Phi Hổ. Chỉ có điều, bây giờ trông hắn có vẻ tương đối non nớt.

Lâm gia cũng giống như Sở gia, là gia tộc lớn tại Khai Dương Thành. Bởi vậy, Lâm Phi Hổ vừa đến tới, lập tức khiến cho rất nhiều người quan tâm. Trên gương mặt mọi người đều lộ vẻ tươi cười đón chào, hết sức chân thành chào hỏi Lâm Phi Hổ.

- Chào Lâm gia chủ, mấy ngày không gặp, càng lộ vẻ uy nghiêm.

- Lâm gia chủ, tam thiếu gia càng lúc càng có khí thế của ngài.

Các loại lời nói khen tặng Lâm gia chủ hoặc khen tặng Lâm gia tam thiếu gia, không ngừng từ những người của gia tộc nhỏ bang phái nhỏ và các thương nhân nói ra, giống như hạ bút thành văn vậy.

Trên gương mặt nghiêm nghị của Lâm Phi Hổ cũng nặn ra một nụ cười, ôm quyền chắp tay một cái, tùy ý ứng phó vài câu, xem như là đáp lễ.

- Lâm huynh đến rồi, thật vẻ vang cho kẻ hèn này.

Gia chủ Sở gia Sở Hành Không bước tới, nhìn thấy Lâm Phi Hổ, vội vàng làm kiếm lễ cùng thế hệ, cười ha ha nói, khiến người ta một cảm giác hào sảng.

- Hôm nay là đại thọ bảy mươi của lão gia tử, ta là một vãn bối, nói thế nào cũng phải tới chúc mừng lão nhân gia.

Lâm Phi Hổ cũng cười ha ha nói, đồng thời làm kiếm lễ tương tự.

Trước đó, những người kia có thân phận địa vị thực lực cũng không bằng hắn, Lâm Phi Hổ tất nhiên chỉ ứng phó một chút, sẽ không quá mức khách khí với bọn họ. Nhưng Sở Hành Không lại khác. Đó là gia chủ Sở gia hiện tại. Thân phận địa vị này không kém hơn hắn. Hơn nữa thực lực tuyệt không kém hơn so với hắn.

- Một thời gian không gặp, tu vi của Thiên Linh tăng lên không ít.

Sở Hành Không nhìn Lâm gia Tam thiếu, cười nói.

-------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.