Editor: Lục Thất Tiểu Muội.
***
Trứng rồng vân lửa màu đen hấp thu long tức nồng đậm cùng linh khí cung cấp giữa trời đất của núi Lăng Dương, vui sướng mà không thể tự mình, hoàn toàn không có ý nghĩ muốn ra đời. Thần sắc Sư Yển Tuyết trắng bệch, môi dưới cắn ra một vết dấu răng thật sâu, lung lay sắp đổ mà bám vào cánh tay Phong Thính Lan.
Trong lòng Phong Thính Lan nhất thời giận dữ, trách quả trứng cuối cùng này lại giày vò người như thế, lập tức quát lên một tiếng rồng ngâm mang ý cảnh cáo. Long tức vốn ôn hòa nồng đậm bỗng nhiên cũng thay đổi, lộ ra sự uy áp nghiêm khắc.
Trứng rồng béo ụ bị tiếng rồng ngâm dọa sợ, nhất thời ngẩn người. Một lúc lâu sau lại nghe răng rắc một tiếng, trên vỏ trứng màu đen nứt ra một khe hở.
Sư Yển Tuyết đau đớn kêu ra tiếng, đỡ bụng quỳ một gối xuống, mồ hôi lạnh từ thái dương tuôn xuống ào ào. Phong Thính Lan cũng trợn tròn mắt, không ngờ một tiếng này của mình lại khiến trứng rồng sợ nứt ra, tay chân luống cuống đỡ lấy Sư Yển Tuyết.
Sư Yển Tuyết bất chấp trong bụng đau đớn từng trận, khuôn mặt trắng bệch, che bụng tức giận nói: "Ngươi... Gào nó làm cái gì." Bên tai hắn vù vù, trong đầu một mảng trống rỗng, chỉ dư lại một ý nghĩ, hài tử nứt rồi thì phải làm thế nào?
Phong Thính Lan nâng mặt Sư Yển Tuyết lên, mắt thấy vị thần minh chưa bao giờ từng lộ ra vẻ sợ hãi cùng chịu thua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-co-loi-noi/1480233/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.