Chuyện treo trên người Nguyên Tân, có lẽ Huyền Uyên sẽ có chút để bụng, Sư Yển Tuyết rốt cuộc cũng xua tan ý nghĩ này khỏi đầu. Ngoài miệng Nguyên Tân không nói, nhưng lại vô cùng chăm sóc cẩn thận chu đáo cho Sư Yển Tuyết. Hai người không nói nhiều, có nhiều khi Nguyên Tân ngồi trước bàn sao chép điển tịch, Sư Yển Tuyết ở một bên lật xem thoại bản lung tung tiêu hao thời gian.
Mang dưỡng con Thần Tộc rất hao phí tinh thần và linh lực, Sư Yển Tuyết năm đó lúc trong bụng có A Trì, tuy nguyên thần có thương tích, nhưng rốt cuộc vẫn là thân thể của tiên thiên thần linh, linh lực căn nguyên có thể đủ chống đỡ một chút. Bây giờ hắn là một thanh kiếm linh hóa hình, đương nhiên so với trước kia càng gian nan hơn, thường xuyên khắc trước vẫn còn nói chuyện với Nguyên Tân, khắc sau đã ngất đi rồi.
Đợi đến khi tỉnh lại, Sư Yển Tuyết phát hiện trên người đã được đắp lên một chiếc ngoại bào trắng thanh nhã, thoại bản bị lật loạn bên tay cũng được thu dọn ngay ngắn lại. Nguyên Tân ngồi bên cạnh hắn, đầu ngón tay đang đặt lên trên cổ tay hắn.
"Nguyên khí của chúng nó ngược lại khôi phục không ít, may mà lúc đó chưa làm tổn thương đến căn cơ của chúng nó, mang dưỡng thêm một khoảng thời gian nữa sẽ không có trở ngại gì nữa." Nguyên Tân thả tay xuống, nói với Sư Yển Tuyết.
Sư Yển Tuyết chống người ngồi dậy, nghe tiếng cười vui đùa của A Trì ngoài điện, không nhịn được thở dài: "Tu vi hiện tại của ta như vậy, chỉ sợ ảnh hưởng đến tư chất của chúng nó. A Trì tốt xấu gì cũng là đời sau của tiên thiên thần linh và Thần Tộc, từ khi sinh ra đã là cảnh giới trên huyền tiên, nhưng bây giờ..." Hắn đưa tay xoa bụng, lòng mang áy náy.
"Tu vi tư chất đều là số mệnh, ngươi giữ lại chúng nó đã là hết tâm hết sức rồi, bất luận sau này thế nào, chúng nó cũng không nên có đạo lí oán trách ngươi." Nguyên Tân bưng chén thuốc đưa cho hắn, an ủi nói.
Sư Yển Tuyết đưa tay đón lấy, ngửa đầu một ngụm uống hết, mùi của chén thuốc cực kì cổ quái, khiến hắn không nhịn được nhíu mi tâm thành một cục, nhịn một lúc vẫn mở miệng hỏi: "Trong này thả gì đấy?"
"Lá cây hòe, hạt quả gia, máu thú tinh, còn có Bất Hoặc Quả, chính là cái quả màu đỏ lớn lên giống đầu lưỡi trẻ con trên núi Phù Ngu. Cuối cùng là dùng sừng rồng mài thành bột làm dẫn, dùng chính là sừng của Thính Lan." Nguyên Tân nghiêm mặt nghiêm túc đếm từng cái một.
Sắc mặt Sư Yển Tuyết phiếm trắng, không nhịn được cúi người nôn ra. Nguyên Tân thoáng sững sờ, rót một chén trà đưa qua.
"Khụ..." Sư Yển Tuyết nôn một trận, vuốt ngực nói: "Lần sau không cần nói tỉ mỉ thế đâu." Nguyên Tân gật gật đầu, đầu ngón tay chạm nhẹ trên thành chén, hương thơm thoang thoảng lập tức quanh quẩn trong nước trà.
Sư Yển Tuyết nhấp ngụm trà ép xuống dạ dày cuộn lên, thở ra một hơi thật dài nói: "Ta vừa mới nghĩ, nếu ta có thể nâng cảnh giới của mình lên, hài tử trong bingj cũng không cần chịu cảnh giới của ta áp chế. Ta không cầu tư chất của chúng nó xuất sắc cỡ nào, chỉ là thế nào cũng không thể quá ngốc, đại hoang rốt cuộc vẫn là nơi nói chuyện dựa vào thực lực. Nếu tương lai ta không còn nữa, chúng nó cũng sẽ có năng lực tự bảo vệ bản thân."
Nguyên Tân hơi nhíu mi tâm lại, rất lâu sau mới nói: "Nhưng ngươi phải quý trọng bản thân mình."
"Yên tâm, trong lòng ta hiểu rõ." Sư Yển Tuyết đứng dậy, lòng bàn tay che trên bụng hơi nhô lên, quay đầu nói với Nguyên Tân: "Núi Lăng Dương là đạo trường của ta, đã phải tu hành, vẫn là về nơi đó tốt hơn."
"Ta đi cùng ngươi, Thính Lan thật sự không cẩn thận."
Sư Yển Tuyết xua tay nói: "Nếu ta chiếm cứ ngươi thêm, trong lòng Huyền Uyên sợ là oán ta mất. Thính Lan hiểu chuyện, có hắn ở đó là đủ rồi."
Phong Thính Lan đang ôm A Trì từ bên ngoài tiến vào, nghe thấy Sư Yển Tuyết nhắc đến hắn, đuổi đến muốn hỏi. Sư Yển Tuyết trước mặt Nguyên Tân lại khen hắn thêm vài câu, cả con rồng Phong Thính Lan đều có chút bay bổng, lỗ tai phiếm hồng, cố gắng trấn định nói: "Chăm sóc tốt cho ngươi là nên làm mà, ngươi muốn đi đâu ta đều đi cùng ngươi." Sư Yển Tuyết đón lấy A Trì từ trong lòng hắn, một tay dắt tay hắn: "Đi thôi, núi Lăng Dương, về nhà cùng ta."
Thần sắc dưới đáy mắt Nguyên Tân dịu dàng, nhịn bọn họ rời khỏi đại điện, khẽ thở dài một tiếng.
"Vì sao thở dài?" Huyền y dần hiện ra, ánh sáng biến đi, Huyền Uyên từ đăng sau một tay vòng lấy eo Nguyên Tân.
Nguyên Tân phất tay hắn ra, nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Chỉ là cảm thấy thời gian nhanh như vậy, Thính Lan đã trưởng thành rồi. Cũng hiểu được thế sự vô thường, ai có thể nghĩ đến người kiêu ngạo và tùy tính như Sư Yển Tuyết lại đồng ý vì Thính Lan làm đến mức này."
"Nhìn tính cách của Thính Lan và A Tuyết khác rất xa, thật ra hai người đều chân thành thuần túy giống nhau, có thể đi đến hôm nay cũng chẳng có gì lạ." Huyền Uyên kéo Nguyên Tân vào lòng, một tay vòng lấy eo hắn, thấp giọng nói: "Vừa nãy ta gặp Tiểu A Trì ở bên ngoài thật sự đáng yêu, tiểu tử Thính Lan kia lúc nhỏ cũng không ngoan ngoãn như thế. Rồng nhỏ màu bạc thật sự cực kì đẹp. Nguyên Tân, không bằng chúng ta cũng thử chút..." Lời còn chưa nói xong, trên cổ tay Huyền Uyên đau xót, đã bị cành lá quất một vết đỏ.
"Không được nói hươu nói vượn." Sắc mặt Nguyên Tân trầm xuống.
Huyền Uyên xoa xoa cổ tay, khẽ cười một tiếng, đuôi rồng đã trắng trợn lộ ra cuốn lấy eo Nguyên Tân.
.......
Núi xanh trong núi Lăng Dương yên tĩnh, dòng suối im ắng, hoa thương khung rơi vào biển, gió đầy hương hoa. Phong Thính Lan ôm A Trì ngửa mặt nằm giữa biển hoa thương khung, sao trong màn đêm như mâm, đất làm chiếu trời làm chăn, ngân hà mênh mông nhỏ vụn như cát, chốc chốc lại có sao vỡ rơi xuống, kéo ra từng đường từng đường màu bạc.
Phong Thính Lan mở cánh tay có hơi trống không ra, không ngừng nhìn về phía Sư Yển Tuyết ở một bên, trông mong hắn có thể qua đây nằm gối lên. Sư Yển Tuyết khoanh chân ngồi thẳng, linh tức nhè nhẹ từng đợt từng đợt chầm chậm tuôn về hướng hắn trong màn đêm, rót vào kinh mạch, ngưng tụ ở khí hải. Kinh mạch bị linh khí kéo ra đau nhức, như mũi kim đâm từng tấc từng tấc một, mồ hôi hơi thấm ướt sống lưng, lại bị gió đêm thổi lạnh.
Phong Thính Lan đặt A Trì khò khò ngủ sâu sang một bên, bản thân khoanh chân ngồi đối diện với Sư Yển Tuyết, kề cực gần nhìn hắn.
"A Tuyết..." Cơ thể Phong Thính Lan nghiêng về phía trước, giống như chuồn chuồn đạp nước mà hôn một cái lên mi tâm của Sư Yển Tuyết.
Sư Yển Tuyết không chút nhúc nhích, hai mắt nhắm chặt, thấp giọng nói: "Nếu ta tẩu hỏa nhập ma, người đầu tiên thanh lí là ngươi." Đuôi rồng sắc đen lặng yên không tiếng động mà vòng xung quanh hắn, chiếc đuôi lớn giương đến hoa thương khung rơi tứ tán, khuấy động hương hoa xuyên qua ống tay áo ngọn tóc của hai người. Phong Thính Lan nhỏ giọng "Ừ" một tiếng, không dám nháo hắn nữa, im lặng nằm sấp ở bên cạnh một hồi, một lúc lâu sau lại sáp đến, đưa tay phủ lên bụng Sư Yển Tuyết, khí tức dưới lòng bàn tay hỗn loạn.
"Chúng nó ầm ĩ như vậy, ngươi có khó chịu không?" Phong Thính Lan nhíu mày, có chút không vui nói.
Sư Yển Tuyết cong ngón tay như lan, chậm rãi thở khí nói: "Ngươi thử quản chúng nó xem?" Phong Thính Lan ngồi thẳng người, khép mắt trầm khí, thử đem linh lực căn nguyên phân thành vài sợi ngấm vào trong khí hải của Sư Yển Tuyết. Linh tức của Huyền Long bá đạo, dưới lực ép mạnh mẽ khiếp sợ, hai viên nhỏ chơi đùa náo loạn trong bụng Sư Yển Tuyết nhất thời không dám động nữa.
Không đợi Phong Thính Lan đắc ý, hai vật nhỏ ngốc ngốc kia giống như đã nhận ra là huyết mạch thân cận, theo bản năng đến gần vài sợi linh lực căn nguyên kia thử ăn nó. Chỉ một lát sau, linh lực căn nguyên bị cắn nuốt không còn một mảnh.
Sư Yển Tuyết chậm rãi mở mắt ra, một tay nắm lấy vạt áo Phong Thính Lan đè hắn xuống đất, thuần thục rút nút thắt áo trên eo ra:
"A Tuyết?" Phong Thính Lan thụ sủng nhược kinh.
Sư Yển Tuyết quay đầu nhìn Tiểu A Trì đang ngủ sâu ở một bên, đè thấp giọng nói: "Ngươi cho chúng nó ăn, lại không cho ăn no, bây giờ ầm ĩ càng ác rồi." Phong Thính Lan cẩn thận vòng qua eo hắn, nói: "A Tuyết, tu luyện hà tất nóng lòng nhất thời, đợi bọn nó sinh ra rồi, ta bế quan cùng ngươi không được sao?"
Sư Yển Tuyết một tay trấn an linh tức tán loạn trong bụng, một tay tháo vạt áo của mình ra, nói: "Vậy hai hài tử này sinh ra chẳng phải không được đệm lót ở đại hoang sao? Hài tử của người ta đều là căn cước gì chứ, ta bây giờ tính là cái gì. Nếu hài tử sau này tư chất bình thường, ngu dốt kinh khủng, tu luyện đều chậm hơn một khoảng so với người khác, sẽ bị ức hiếp đó."
"Ai dám ức hiếp con của chúng ta?" Phong Thính Lan cảm thấy vô cùng thái quá, cho dù hài tử tư chất kém, sau này cũng có thể bù lại mà. Bây giờ Sư Yển Tuyết bụng lớn còn muốn cực khổ tu luyện, mới càng khiến hắn lo lắng.
Bạch y trượt xuống theo hai cánh tay Sư Yển Tuyết, hắn đưa tay vén sợi tóc rơi trước người lên, nghiêm mặt nói: "Sau này đắp đan dược chồng chất lên cảnh giới chẳng phải làm trò cười cho người khác, làm sao so được với tư chất của tiên thiên. Ta không mong nhiều, chúng nó yên tâm ở lại trong bụng ta, trong một vạn năm ta sẽ chứng đạo một lần nữa."
Sắc mặt Phong Thính Lan đại biến, đang muốn nói chuyện lại bị Sư Yển Tuyết cúi đầu xuống hôn môi, hai người triền miên một lúc, Sư Yển Tuyết áp chế hơi thở gấp, nói: "Ta muốn chứng đạo không chỉ là vì hài tử, càng là vì muốn nắm tay cùng ngươi đến thiên hoang." Phong Thính Lan bị hôn đến hoa mắt chóng mặt, chợt nghe thấy lời tâm tình như vậy, tim cũng tan chảy ra, ý nghĩ phản đối trong đầu tan thành mây khói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]