Editor: Lục Thất Tiểu Muội.
***
Sư Yển Tuyết ra tay nhìn như tàn nhẫn, thật ra nắm bắt rất đúng mực. Phong Thính Lan ngoài kiện y phục đẹp đẽ bị rách một góc ngoài thì không có một chút thương tích nào. Ngược lại là Tễ Khinh Vân đón một đạo kiếm ý, câu đầu tiên sau khi nhìn thấy Phong Thính Lan chính là: "Ta phải về Lan Khê bế quan rồi."
"Sư phụ!" Phong Thính Lan vội vàng giữ chặt lấy Tễ Khinh Vân đang muốn đi.
Trong lòng trong mắt Tễ Khinh Vân chỉ còn lại kiếm ý của Sư Yển Tuyết, sốt ruột quay về bế quan lĩnh hội, không thể lãng phí thời gian, chỉ nói: "Lần này ta đi bế quan không biết bao lâu mới có thể xuất quan, phía Thần Quân còn cần ngươi đi nói, kiếm ý của tiên thiên thần binh mặc dù tuyệt diệu vô song, nhưng rõ ràng thần hồn của hắn suy yếu, ngươi phải khuyên nhủ hắn nhiều một chút."
Phong Thính Lan cười khổ nói: "Sư phụ cũng nhìn thấy rồi, lần này sợ là Thần Quân thật sự nổi giận rồi." Sư Yển Tuyết thấp giọng hơn mười vạn năm, ngoài lần từ chối mấy vị lão thần tộc đồng lứa trước lượng kiếp ra, không có ai nhìn thấy vị Thần Quân này phát giận. Cho dù là khi đó hắn cuốn lấy Sư Yển Tuyết giày vò hắn ở trên giường thành bộ dạng đó, Sư Yển Tuyết cũng không thật sự nổi giận với hắn.
Lần này không giống, mặc dù khi cuối cùng Sư Yển Tuyết đánh hắn cũng vẫn mang theo ý cười, nhưng hắn nháy mắt cảm thấy sự thất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-co-loi-noi/1480195/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.