Editor: Lục Thất Tiểu Muội.
***
Phong Thính Lan nằm hơn nửa tháng mới tỉnh, Thượng Kinh đang rơi trận tuyết khai xuân đầu tiên.
Sư Yển Tuyết ngồi trước cửa sổ, ngón tay thon dài cầm một chén rượu lưu ly xanh ngọc biến thành, ngoài cửa sổ là một vầng trăng yên tĩnh, hắn nghe thấy tiếng động hơi nghiêng mặt lại, khẽ nhướn đôi mắt đào hoa lạnh lùng trong veo lên, một lúc lâu sau đáy mắt mới chầm chậm nổi lên ý cười, nói: "Ôi, tỉnh rồi."
Phong Thính Lan nhìn hắn, tim cũng ngây dại rồi.
Sư Yển Tuyết đợi một lúc lâu cũng không thấy Phong Thính Lan có phản ứng, mới cảm thấy bất thường, hắn nâng đầu ngón tay điểm một sợi ngân sương vào mi tâm của Phong Thính Lan.
Phong Thính Lan có chút ngơ ngác che đầu lại, vẫn ngây ngốc nhìn hắn như cũ.
Lòng Sư Yển Tuyết lạnh đi một nửa, bỗng nhiên đứng dậy đi tới trước mặt Phong Thính Lan, đưa tay vỗ vỗ đầu hắn: "Làm sao vậy? Sao lại ngốc rồi?"
Phong Thính Lan bị hắn vỗ đến rụt cổ lại.
Sư Yển Tuyết đưa tay nắm lấy cái cằm gầy gò của Phong Thính Lan, quan sát cẩn thận một lúc, Long Tộc dung mạo thiên thành, là loại xinh đẹp vô cùng cao quý, sự tuấn mĩ sắc sảo giữa mặt mày cũng vừa phải. Nhưng nếu bị che lên một cỗ ngớ ngẩn, thì lại là một cách nhìn khác.
Sư Yển Tuyết rất áy náy, chuyện này đều trách hắn, không biết chữa bệnh còn chữa bừa. Bây giờ tốt rồi, nhị điện hạ đang yên đang lành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-co-loi-noi/1480185/chuong-8.html